Thói đa nghi làm lòng tốt bị bỏ quên trên đường

15:55 22/08/2011
... Tôi sẽ không đến nhà ông ta. Chắc chắn thế. Vì chẳng thể tự nhiên có lòng tốt mọc ra ở trên đường. Sẽ có một trò lừa đảo, một cái bẫy được giăng ra chờ những con mồi sa vào. Tôi nhất quyết không thể là một con mồi khờ khạo...

Đó là một buổi chiều muộn. Tôi đang đi bộ trên đường thì một người đàn ông đi xe máy ngược chiều bỗng giảm tốc độ và ghé lại gần sát chỗ tôi. Tôi hốt hoảng lùi lại vì bản năng tự vệ. Cũng có thể là tôi quá lo xa. Có thể ông ta chỉ muốn hỏi đường. Tôi đã tự nhủ mình như thế. Nhưng sống lâu ở thành phố, từng chứng kiến những bất trắc của đô thị, những người xa lạ trên đường luôn khiến tôi phải đề phòng.

Người đàn ông không hỏi đường. Ông ta chăm chú nhìn vào mặt tôi và bảo: "Cô đang có vấn đề về sức khoẻ. Da cô rất xấu. Biểu hiện của việc thiếu máu trầm trọng". Tôi lắng nghe ông ta nói với thái độ cảnh giác. Ông ta và tôi - không thân không quen, tại sao ông ta lại dừng lại để nói với tôi những điều ấy. Hơn nữa, tôi đang thấy mình khoẻ mạnh, có thể đôi lúc làm việc quá sức thì thấy chóng mặt và mệt mỏi. Những biểu hiện ấy thì ai chả gặp phải, đâu riêng gì mình tôi? Vậy mà ông ta lại nói là tôi đang có vấn đề về sức khoẻ. Thế chẳng phải là đang yên đang lành làm cho người ta lo sợ ư? Tôi thấy bực bội. Phải chăng người đàn ông này còn có mục đích đen tối gì đó?

Trong khi lòng tôi đang rối bời bởi những câu hỏi, thì người đàn ông vẫn kiên nhẫn nói. Ông ta hẳn đã nhận được thái độ không mấy niềm nở của tôi. Nhưng tại sao ông ta vẫn gắng sức làm cái việc vô nghĩa ấy? Ông ta có thể bỏ đi vì sự tốt bụng của mình không được đón nhận. Nhưng ông ta lại không làm thế. Rốt cuộc, ông ta muốn gì?

"Tôi là bác sĩ đông y. Nếu cô tin tôi, mời cô qua nhà tôi. Địa chỉ nhà tôi là thế này… Tôi sẽ khám và kê đơn thuốc cho cô. Bệnh này đừng để lâu quá".

Cẩn thận hơn, người đàn ông còn lục túi, xé ra một mảnh giấy và viết địa chỉ, số điện thoại của mình vào trong đó.

Liếc nhìn địa chỉ nhà của ông ta, cách nhà tôi không xa. Chỉ vài chục mét. Có thể nào ông ta biết tôi? Không có lẽ. Vì tôi mới dọn về đây ở, và rất ít khi ra ngoài. Sau giờ làm, tôi chỉ về nhà và ở lì trong phòng, xem ti vi hoặc đọc sách. Nhưng giả sử ông ta biết tôi sống ở đó thì đã làm sao? Tiếp tục những câu hỏi mọc lên trong đầu tôi, không thể trả lời.

Hẳn ông ta bịa ra việc tôi bị bệnh để dụ đến nhà rồi bán cho vài thang thuốc với cái giá cắt cổ. Chỉ có thể là như thế thì ông ta mới phải tốn công tốn sức như vậy. Tôi hài lòng với suy đoán có vẻ hợp lý này.

Người đàn ông đưa mảnh giấy cho tôi, và hỏi tôi số điện thoại. Tôi đã liến láu đọc ra một dãy số. Đó là số điện thoại mà tôi dùng cách đây đã lâu, và hiện giờ số điện thoại đó không còn dùng nữa. Nói đúng hơn, tôi đã cho ông ta một số điện thoại không thể gọi được. Tôi đọc rất nhanh, và vì vậy ông ta đề nghị tôi nhắc lại để lưu vào điện thoại di động của mình. Khi ấy tôi đã thót tim vì sợ ông ta sẽ nháy thử số máy, và sẽ lật tẩy được sự dối trá của tôi. May sao, ông ta chỉ lưu lại số, rồi nổ xe máy, phóng đi, để lại tôi tần ngần với mảnh giấy trong tay.

Tôi sẽ không đến nhà ông ta. Chắc chắn thế. Vì chẳng thể tự nhiên có lòng tốt mọc ra ở trên đường. Sẽ có một trò lừa đảo, một cái bẫy được giăng ra chờ những con mồi sa vào. Tôi nhất quyết không thể là một con mồi khờ khạo.

Không phải đắn đo quá nhiều, tôi vo tròn mẩu giấy ghi địa chỉ trên tay mình và ném nó vào thùng rác.

Tối đó, trong bữa cơm gia đình, tôi hào hứng kể về chuyện mình đã "không bị lừa" như thế nào. Tôi có cảm giác như mình đã lập được chiến tích. Nhưng thái độ chồng tôi thì có vẻ tư lự:

"Nhỡ ông ta thật sự có ý giúp mình thì sao?"

Tôi có cảm giác hẫng trong giây lát. Nhưng rồi tôi lại tự trấn an mình: làm gì có chuyện ấy. Làm gì có thứ lòng tốt chạy ở trên đường. Rằng ra đường bây giờ không bị lừa đã là may lắm rồi.

Thật kì lạ, sao các cảm giác hân hoan của kẻ chiến thắng (làm cho kẻ lừa đảo tưởng bở) không làm tôi còn thấy vui sướng nữa.

Hôm sau, và nhiều hôm sau nữa tôi đi qua nhà người đàn ông ấy. Có lúc tôi bắt gặp ông ta đứng tưới cây ở ngay cổng ra vào. Tim tôi đã thót lại vì sợ, nhưng may sao tôi đeo khẩu trang nên chắc ông ta không nhận ra.

Tôi tự hỏi mình: tại sao mình lại phải sợ? Tôi cứ đàng hoàng đi qua trước mặt ông ta thì có làm sao? Nhưng rõ ràng, tôi không đủ tự tin để làm người đàng hoàng. Tại sao lại có thứ trái khoáy như vậy. Ông ta định lừa tôi, tôi đã không để cho mình bị mắc lừa, thì tôi phải "ngẩng cao đầu kiêu hãnh" chứ? Hay chính trong sâu thẳm trái tim mình, tôi đã không tin vào phi vụ lừa đảo ấy? Vậy thì hoá ra, tôi đang mắc phải một căn bệnh nguy hại: sự đa nghi và thói ngờ vực lòng tốt của kẻ khác?

Tôi đã tự dằn vặt mình. Và nếu không có một sự việc xảy ra sau đó, thì tôi có lẽ sẽ vẫn còn hồ nghi rất lâu về lòng tốt của một con người.

Hai tháng sau cuộc gặp kì lạ với người đàn ông ấy, tôi đã phải vào viện. Hoá ra sức khoẻ tôi tồi tệ hơn tôi tưởng rất nhiều. Cơ thể tôi bị suy kiệt và thiếu máu trầm trọng. Đúng như lời người đàn ông ấy đã cảnh báo với tôi.

Lẽ ra tôi đã không rơi vào tình trạng xấu tồi tệ đến thế, nếu như mở lòng đón nhận lòng tốt từ một người xa lạ trên đường. Lẽ ra tôi phải cảm ơn lòng tốt của người đàn ông ấy.

Lẽ ra…

Sau khi từ viện về nhà, tôi không dám  đi về phía con đường chạy qua nhà người đàn ông tốt bụng ấy. Cảm giác xấu hổ và day dứt khiến tôi không dám đối mặt với ông ta. Thật đáng thương khi tôi đã vui mừng đến thế nào vì tưởng rằng mình đã lừa thành công một người tốt bụng bằng việc đưa một số điện thoại mà tôi không còn dùng đến nữa. Tôi đã ném thẳng tay địa chỉ mà ông ta ghi cho tôi vào thùng rác. Một lòng tốt có đáng bị đối xử như thế không?

Càng nghĩ, tôi càng thấy mình thật đáng kinh bỉ.

Một lần nọ, tôi cần đến gặp một người bạn ở xa về vì có việc rất quan trọng. 11h tôi mới nhận được điện thoại của bạn, trong khi 12h30’ anh ta đã phải ra sân bay. Từ nhà tôi đến địa điểm hẹn gặp, nhanh nhất cũng phải nửa tiếng đồng hồ. Tôi đã phóng xe như điên.

Nhưng đã có rắc rối xảy ra. Sau khi vòng vèo một hồi trên khu vực phố cổ tôi nhận ra rằng mình hoàn toàn không xác định được hướng đường, dù sau khi đã nhận được những lời chỉ dẫn từ cánh xe ôm. Đồng hồ chỉ gần 12h. Điện thoại của bạn vẫn réo gọi từng phút. Tôi gần như bấn loạn. Đúng lúc ấy thì một bà cụ xuất hiện. Chính xác hơn là một bà lão đang đi bộ ngược chiều, sau một lúc tần ngần, bà đã tiến lại phía tôi. Hình như khuôn mặt thất thần của tôi khiến bà chú ý.

"Có việc gì vậy cháu?".

Tôi cố giải thích về tình cảnh của mình. Tôi nói khá dài và rắc rối. Đến nỗi tôi cũng không rõ mình đã nói gì. May thay,  những giải thích rối rắm của tôi được người phụ nữ ấy lắng nghe một cách kiên nhẫn.

"Bác biết ngõ ấy. Nó khá hẹp và ngắn, lại nằm trên đường một chiều, nên nhiều người không để ý. Bây giờ cháu đi thẳng, rẽ phải, sau đó rẽ trái, sau đó..." - Bà lão ngừng lời như cân nhắc điều gì đó. Sau đó bà khoát tay cương quyết - "Thôi, cháu chở bác, để bác chỉ đường. Chứ cứ loanh quanh thế này thì chả thể gặp bạn được đâu. Đã hơn 12h rồi".

Tôi mừng như bắt được vàng nên rối rít mời bà lão lên xe.

Có người chỉ đường, chỉ chừng 5 phút, tôi đã đến được điểm hẹn trong nỗi vui mừng khôn xiết của người bạn vượt mấy nghìn cây số đến Hà Nội, rồi lại sắp phải đi tiếp một hành trình dài. Chúng tôi hối hả hỏi han nhau, trao đổi một số việc quan trọng, và trong lúc đó thì tôi quên hẳn sự có mặt của người phụ nữ chỉ đường tốt bụng.

Đến lúc chia tay bạn, lên xe để ra về, tôi mới sực nhớ ra bà. Người phụ nữ tốt bụng đã đi đâu mất rồi. Hẳn là sau khi đưa được tôi đến đúng địa chỉ, bà đã lẳng lặng đi về. Nhà bà ở đâu? Bà về nhà bằng cách nào? Đường phố đông đúc như thế, người phụ nữ ấy qua đường có gặp sự cố gì không? Thậm chí tôi còn quên nói một lời cảm ơn. Tôi đã mắc nợ lòng tốt của bà.

Tôi nghĩ mãi về người phụ nữ mà thậm chí tôi còn không nhớ mặt, không biết tên.

Tại sao bà lại tốt với tôi như vậy? Nếu là tôi, tôi có sẵn lòng ngồi lên xe người lạ để dẫn đường, rồi sau đó lại thập thõm đi bộ về nhà giữa trưa nắng chang chang như bà đã làm không?

Câu trả lời chắc chắn là không.

Cuộc sống đô thị khiến tôi ngờ vực lòng tốt của người khác.

Và chính đô thị ấy, trả lại cho tôi những nỗi ám ảnh và ân hận...

Cố Đô - số 51

Thời gian gần đây, qua công tác nắm tình hình, lực lượng Công an phát hiện tình trạng một số đối tượng lừa đảo đã lập các nhóm chat (group), giả danh các “chuyên gia” dụ dỗ nhà đầu tư tham gia hội nhóm kín trên mạng xã hội, cài đặt ưebsite, app, gửi tiền đầu tư chứng khoán. Khi nạn nhân không còn khả năng gửi thêm tiền hoặc phát giác, nghi ngờ, các đối tượng khóa tài khoản, chiếm đoạt số tiền của bị hại. Về vấn đề này, Trung tướng Tô Ân Xô, Người phát ngôn Bộ Công an đã có những thông tin khuyến cáo đối với người dân và nhà đầu tư.

Sau nhiều tháng trời nắng như đổ lửa, trong ngày 3 và 4/5, tại một số quận huyện trên địa bàn TP Hồ Chí Minh đã có những cơn mưa giải nhiệt. Tuy nhiên, do mưa nhỏ, lượng nước ít kèm theo dông lốc nên đã xảy ra một số sự cố…

Nhà đạo diễn kiệt xuất Roman Carmen đã cùng các đồng nghiệp Xôviết đến Việt Nam năm 1954 và làm bộ phim “Việt Nam”, ghi lại chiến thắng Điện Biên Phủ lịch sử của dân tộc ta.

Những suất quà chứa đựng nhiều tình cảm của cán bộ, chiến sĩ Báo CAND và nhà hảo tâm, với mong muốn đồng hành cùng các em học sinh và giáo viên trường Tiểu học Sơn Lâm, huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh; qua đó cùng chung tay, góp sức nâng bước các em đến trường.

Khi biết Trung tâm Công nghệ sinh học TP Hồ Chí Minh (Trung tâm CNSH) triển khai dự án trên 425 tỉ đồng, Nguyễn Thị Thanh Nhàn đã làm quen, mua chuộc những lãnh đạo chủ chốt, bằng cách thường xuyên thăm hỏi, biếu quà. Khi đã thân thiết, Nhàn nhờ các lãnh đạo nâng giá thiết bị, nâng dự toán theo ý Nhàn. Sau đó, Nhàn lập liên danh dự thầu, bày "quân xanh" , thâu tóm các gói thầu, để AIC ngồi không hưởng lợi hàng trăm tỉ đồng.

Chính trị nội bộ của đảng Cộng hòa Mỹ lại trở nên bất ổn do nghị sĩ Marjorie Taylor Greene quyết tâm phế truất Chủ tịch Hạ viện Mike Johnson sau khi ông này thuyết phục Hạ viện thông qua gói viện trợ quân sự cho nước ngoài, trong đó có Ukraine.

Ngày 4/5, Công an TP Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc cho biết, đơn vị đã ra quyết định tạm giữ hình sự đối với Nguyễn Đức Bình, SN 1994, trú tại xã Hợp Thịnh, huyện Tam Dương, để điều tra về hành vi vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ khiến 1 người tử vong.

Thiếu tướng Mai Hoàng, Phó Giám đốc Công an TP Hồ Chí Minh đánh giá vụ án cướp tài sản táo tợn xảy ra trên địa bàn quận 12 do Phòng Cảnh sát hình sự và Công an quận 12 phối hợp với Công an tỉnh Đồng Nai và Công an tỉnh Bình Dương khám phá mới đây là rất kịp thời, thể hiện sự chính quy, tinh nhuệ của các lực lượng tham gia phá án.

Lê Phương Nam đã lừa của các bị hại xin vào làm việc tại các Chi cục Kiểm ngư với giá 200-250 triệu đồng/suất; xin chuyển công tác trong lực lượng Công an có giá từ 200 - 450 triệu đồng/suất; xin vào học tại Trường Trung cấp Cảnh sát có giá từ 450-700 triệu đồng/suất…

Sự phát triển nhanh chóng của Internet, đặc biệt là các nền tảng mạng xã hội kéo theo việc người sử dụng tăng nguy cơ phải tiếp xúc với tin giả. Việc người dùng mạng xã hội thường xuyên phải tiếp cận với tin giả có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng. Thế nên việc nhận diện và xử lý tin giả là rất quan trọng, góp phần giữ vững an ninh, chính trị, trật tự an toàn xã hội.

Người Phát ngôn Bộ Ngoại giao Nga Maria Zakharova hôm 3/5 cho biết, một lần nữa cầu Crimea lại nằm trong tầm ngắm của Kiev với sự hỗ trợ từ phương Tây. Bà Zakharova cảnh báo, bất kỳ hành động gây hấn nào nhằm vào Crimea đều sẽ bị đáp trả nặng nề.

©2004. Bản quyền thuộc về Báo Công An Nhân Dân.
®Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Công An Nhân Dân.
English | 中文