Bi kịch hôn nhân của người đàn ông 'khát con'
Ông N. quê ở Bắc Ninh. Năm 1981, ông cùng người vợ mới cưới khăn gói vào núi rừng Tây Nguyên theo diện làm ăn kinh tế mới. Nhờ sự cần cù chịu khó, dù không dư dả nhưng hai vợ chồng không thiếu thốn cái ăn cái mặc. Duy chỉ một điều khiến hai ông bà luôn canh cánh bên lòng, đó là thiếu vắng tiếng khóc cười của con trẻ. Người vợ vẫn chưa sinh cho ông được mụn con nào.
Ròng rã gần 20 năm, hễ nghe ngóng ở đâu có thầy thuốc "mát tay" ông liền đưa bà tới. Nhưng tất cả đều như muối bỏ biển. Năm 1998, cả hai ông bà dọn xuống Sài Gòn ở hẳn để tiện đường đi "kiếm con". Thế nhưng, hy vọng 20 năm trời của đôi vợ chồng hiếm muộn bị dập tắt hoàn toàn khi kết quả kiểm tra ghi rõ người vợ không có khả năng sinh nở. Nhận được tin sét đánh, nhưng vì thương vợ, ông N. hằng ngày vẫn ở bên động viên bà. Cuối cùng hai người đành xin một đứa con nuôi.
Ngần ấy năm chữa bệnh, số tiền làm được cứ đội nón ra đi. Để tồn tại giữa TP Hồ Chí Minh, ông N. phải làm nghề chạy xe ôm. Nhờ vui tính cởi mở, ông được nhiều khách nữ ưu ái "chọn mặt gửi vàng". Trong số đó có bà Nguyễn Thị Thanh, cách nhà ông vài trăm mét. Một năm trời, ông N. đưa đón bà Thanh ra chợ bán đồ rồi trưa chở về.
Lâu dần bà Thanh giống như một người bạn để ông trút bầu tâm sự. "Lần ấy nghe tôi kể xong, bà Thanh bảo tôi nên tìm một người để nhờ sinh hộ đứa con. Nếu ba năm sau mà không tìm được ai thì bà ấy sẽ giúp. Tôi cũng ngạc nhiên lắm. Thời điểm này bà ấy cũng có một đứa con nhưng vì cha đứa bé đã có vợ nên chỉ có hai mẹ con sống với nhau", ông N. nhớ lại.
Ông N. đau đớn kể về cuộc hôn nhân chớp nhoáng. |
Lại nói về họ hàng, khi hay tin vợ ông không thể sinh con, bên nội luôn hối thúc ông tìm vợ hai. Ông là trai trưởng họ nên áp lực có con hương hỏa tổ tiên càng nặng nề. Trước sức ép của gia tộc, ông N. nhớ lại lời của bà Thanh, cái hẹn ba năm cũng đã đến. "Tôi đem chuyện bàn với vợ nhưng bà ấy giãy lên không đồng ý. Bà ấy còn nghĩ tôi lăng nhăng bồ bịch. Thực tình, nếu có phản bội bà ấy thì sao tôi phải đợi đến hơn 20 năm cơ chứ. Nhưng bản thân tôi lúc đó vì muốn có con nên đã tìm gặp bà Thanh", ông N. trần tình.
Khi gợi lại chuyện xưa, bà Thanh đồng ý và nói với ông: "Em chỉ là người qua đường giúp anh thôi. Con đẻ ra ai nuôi cũng được chứ không cần phụ giúp gì". Nghe được những lời cởi mở của bà Thanh, ông N. không còn chút đắn đo. Sau một năm tình nguyện "giúp đỡ", bà Thanh mang bầu và hạ sinh một cô con gái. Theo như lời hứa, đứa bé tròn ba tháng tuổi thì bà Thanh bế sang giao cho vợ ông N. nuôi dưỡng. Lúc này, vợ ông N. chết điếng. "Gạo đã nấu ra cơm", bà cắn răng chấp nhận. Và mối tình "xe ôm" cũng dừng lại từ đó.
Có đứa con là niềm an ủi lớn nhất của ông N., công việc làm ăn khấm khá, hai vợ chồng ông tậu được mảnh đất tại quận Bình Tân (TP Hồ Chí Minh). Từ ngày có cửa nhà khang trang, ông N. bỏ hẳn nghề xe ôm, nhanh chóng "lột xác" thành người đàn ông ăn mặc sành điệu. Cũng chính từ đây, tình cảm giữa vợ chồng ông bắt đầu rạn nứt. Tháng 9/2014 hai người đâm đơn ra tòa và đường ai nấy đi.
Ảnh cưới của ông N. với cô vợ trẻ lúc mới về sống chung. |
"Không chịu ai thì yêu bà mai cũng được"
Sau khi chia tay với vợ, ông N. chuyển về Củ Chi ở. Thấy ông sống cô đơn buồn tẻ, cô công nhân may mặc Nguyễn Thị Thảo (35 tuổi, quê Nghệ An) tự nguyện đứng ra làm mai cho ông. Sau nhiều lần dắt mối xem mặt, ông N. vẫn chưa ưng được cô nào. Thế rồi, Thảo nửa đùa nửa thật bảo không chịu ai thì yêu… bà mai cũng được.
Trên đường chở Thảo về nhà trọ, ông N. giật mình khi nhận được cái ôm thật chặt từ phía sau. Trái tim người đàn ông luống tuổi trải qua nhiều sóng gió đường tình cứ đập loạn xạ. Sau một hồi nghe Thảo trút bầu tâm sự, ông biết được Thảo đã có một cậu con trai. Và theo như lời cô, đó là kết quả sau một lần bị cưỡng hiếp. Thảo học hết lớp 9 rồi đi phụ quán ăn và bị người ta hãm hại. Sau này có bầu, gia đình nhà "hung thủ" vì không muốn chuyện rùm beng đã mang lễ sang hỏi cưới Thảo.
Vì đến với nhau không có tình yêu nên cả hai không đăng kí kết hôn. Khi Thảo gần sanh thì một người phụ nữ dẫn theo ba đứa con đến tự xưng là vợ hợp pháp của người đàn ông kia. Thế là tan rã. Ngày gặp ông N. thì Thảo và chồng hờ đã không còn liên lạc với nhau nữa. Nghe xong bầu tâm sự của Thảo, ông N. thương cô ấy vô cùng. "Nhưng, đó chỉ là màn kịch quá hoàn hảo", ông N. cay đắng thốt lên.
Một tháng chính thức qua lại, Thảo thông báo đã có thai và giãy nảy đòi đi phá. Ông N. khuyên can, nài nỉ Thảo giữ lại cái thai vì ông đang rất muốn có một đứa con trai để nối dõi, nhưng Thảo nhất định không chịu. Vài hôm sau Thảo nói về quê có việc, sau đó gọi điện bảo đã phá thai. Nghĩ tuổi mình đã bên kia sườn dốc, sóng gió tình trường đã đủ đau khổ rồi, ông N. vẫn quyết tâm gắn bó với người đàn bà vừa vứt bỏ "giọt máu"của mình. Rồi cũng từ dạo ấy, Thảo chính thức dọn về căn nhà đang xây dở của ông N. sống đời vợ chồng.
Ông N. khổ sở vì tính khí thất thường của cô vợ trẻ. Khi ưng thuận thì cô vợ ngọt ngào, lúc hục hặc thì cô ta vuốt mặt chẳng nể mũi. Mới được nửa tháng sống chung, ông N. tình cờ nghe được cuộc điện thoại giữa Thảo với người dì ở quê nói về việc cô về giải quyết thủ tục ly hôn với chồng cũ càng sớm càng tốt. Ông N. lặng người, gặng hỏi thì Thảo ném cho câu trả lời cộc lốc: "Không thích thì bỏ". Một chuyện động trời nữa mà ông N. âm thầm điều tra được, Thảo không hề có thai với ông. Mấy ngày trước cô ta về quê là để giải quyết việc ly hôn.
Ngôi nhà ông N. và vợ đang chờ tòa giải quyết. |
Bị lột mặt thật, Thảo tỏ vẻ ăn năn, khóc xin thảm thiết, ông N. lại không nỡ lòng trách mắng. Đầu tháng 1/2015, cả hai dẫn nhau đi đăng kí kết hôn và chính thức trở thành vợ chồng. Nhìn ông bạn già vui vẻ treo ảnh cưới mà cô dâu lại là một người phụ nữ trẻ đẹp, ai nấy đều hoan hỷ cho ông N. Nhưng tờ giấy đăng kí kết hôn còn chưa ráo mực, ảnh cưới treo lên chưa kịp đóng bụi, thì vợ chồng xảy ra trận cãi nhau kịch liệt.
Hôm đó, bố Thảo dẫn theo con trai riêng của Thảo vào chơi. Lúc con trai Thảo kêu buồn ngủ, cô ấy dắt thằng bé vào phòng đứa cháu gái của ông N. đang bị sốt, cô ta lôi con bé dậy bảo ra khỏi phòng để cho con trai ngủ. Ông N. nhắc nhở thì Thảo gân cổ lên hét: "Anh không thương con trai của vợ".
Mâu thuẫn ngày càng căng thẳng, ông N. không ăn cơm do vợ nấu để ''dằn mặt'' thì Thảo đáp trả bằng hành động úp cả mâm cơm xuống nền đất. Không kiềm chế được, ông N. vung tay tát vợ. Từ đó, Thảo không thèm nói chuyện với chồng. Cuộc sống "đũa lệch" của hai người ngày càng lệch lạc và kinh tế thì ngày càng lao dốc.
Để có tiền trả nợ ngân hàng, ông N. đề nghị vợ bán chiếc xe máy cũ. Nghe xong Thảo không nói gì, lao vào bếp cầm dao ra đòi… chém chồng. Thảo quậy phá tưng bừng, đập vỡ đồ đạc trong nhà. Ông N. phải nhờ chính quyền địa phương đứng ra hòa giải. Cuộc sống vợ chồng của người đàn ông già và cô vợ trẻ những ngày hạnh phúc đã khép lại và bi kịch mở ra.
Cuối cùng, để chấm dứt duyên nợ kéo dài chưa được nửa năm, cả hai kéo nhau ra tòa. Ông N. buồn rầu kể: "Chúng tôi thuận tình ly hôn nhưng Thảo yêu cầu tôi phải chia đôi tài sản hiện có. Trong khi đó, tiền cất nhà tôi mua được nhờ bán ngôi nhà cũ. Hiện tại chúng tôi vẫn đang chờ tòa xem xét. Giữa tháng 6 vừa rồi, Thảo có gọi điện xin được nối lại tình xưa nhưng tôi không chịu. Dù gì tôi và cô ấy đã cạn tình với nhau từ lâu. Có sống chung ngày nào cũng là địa ngục mà thôi".