Danh hiệu văn hóa: Chiếc áo không làm nên thầy tu

13:00 06/03/2015
Đạt được danh hiệu không phải là điểm kết thúc, là đỉnh cao của các di sản, mà nó còn là điểm bắt đầu cho hành trình “hậu công nhận”.

Các danh hiệu được đặt ra biểu hiện sự công nhận của một nhóm đối tượng, tổ chức nào đó. Tổ chức càng uy tín thì danh hiệu càng có giá trị và độ chính xác của sự công nhận càng cao. Bởi thế, danh hiệu “di sản thế giới” của UNESCO hẳn nhiên là có giá trị cao, thứ nhất là vì uy tín của tổ chức ấy, thứ hai là vì tầm được công nhận là tầm “thế giới” chứ không phải là người trong một nhà tự khen nhau. Nhưng đạt được danh hiệu không phải là điểm kết thúc, là đỉnh cao của các di sản, mà nó còn là điểm bắt đầu cho hành trình “hậu công nhận”.

Nếu như chúng ta chỉ nhìn việc được gắn mác "di sản thế giới" là cái đích hướng đến mà không tính toán, chuẩn bị những điều kiện cần thiết cho quá trình phát triển sau đó của di sản thì vô hình trung, chúng ta sẽ mắc vào "cái bẫy" do chính mình tự giăng ra.

Câu chuyện gần đây về loại hình nghệ thuật dân gian hát bài chòi có nên coi là một trong những cơ hội để những ai quan tâm nhìn nhận lại? Trước sự hăm hở của nhiều người, trong đó có các nhà nghiên cứu, người làm trong ngành văn hóa về việc vận động cho nghệ thuật bài chòi trở thành di sản văn hóa phi vật thể thế giới, nếu không tỉnh táo thì "yêu nhau như thế bằng mười hại nhau".

Mặc dù được nhiều nhà nghiên cứu, phê bình ca ngợi, nhưng cho đến nay, vẫn chưa có công trình nghiên cứu xứng tầm nào về lịch sử ra đời, phát triển của bài chòi? Phần lớn các ý kiến đều dựa vào một nghiên cứu của nhà âm nhạc học người Pháp G.L Bovier.

Trong tập sách "Larousse Musicale", ông Bovier cho rằng bài chòi được hình thành và phát triển sau những năm Nam tiến, tức là sau năm 1470.

Theo một số lưu truyền trong dân gian thì ông tổ của nghệ thuật bài chòi là Đào Duy Từ. Khi mới ra đời, hát bài chòi gắn liền với đặc điểm riêng biệt của người nông dân các tỉnh này.

Họ dựng các chòi trên cánh đồng để canh thú rừng phá hoại hoa màu. Vào những đêm thanh vắng, yên bình, họ nghĩ ra các trò chơi, dùng các điệu hát để giải trí cũng như giao lưu, đối đáp với nhau.

Hát bài chòi ngày càng thu hút sự quan tâm, yêu thích của người dân cũng như tầng lớp trí thức, quan lại. Sau này, hát bài chòi trở nên chuyên nghiệp, hình thành các gánh hát bài chòi đi biểu diễn ở khắp nơi. Hát bài chòi vẫn còn tồn tại ở các tỉnh miền Trung cho đến tận ngày nay.

Có một đặc điểm khá thú vị là tài liệu nghiên cứu về bài chòi được nhiều người viện dẫn nhất là của một nhà nghiên cứu người Pháp.

Hội thảo quốc tế về nghệ thuật bài chòi mới đây được tổ chức tại Bình Định cũng khiến nhiều người hân hoan vì những đánh giá của các học giả nước ngoài về "tầm" của nghệ thuật bài chòi.

Có những nơi biểu diễn bài chòi chủ yếu cho khách du lịch thưởng lãm. Những lời khen ngợi và ghi nhận đó không phải không quan trọng nhưng nếu không bình tĩnh xem xét và cân nhắc thì chúng ta dễ sa vào tâm lý vọng ngoại một cách phù phiếm.

Loại hình dân ca Ví, Giặm vừa được công nhận di sản văn hóa phi vật thể UNESCO.

Trong một cuộc tọa đàm tại Quảng Nam vào tháng 10/2014, do Viện Âm nhạc Việt Nam phối hợp với Trung tâm Quản lý di tích và Bảo tồn danh thắng Quảng Nam tổ chức, nhạc sĩ, nhà nghiên cứu Đặng Hoành Loan - Tổng đạo diễn xây dựng hồ sơ quốc gia Nghệ thuật bài chòi miền Trung cho rằng, so với các loại hình nghệ thuật di sản văn hóa phi vật thể đã được công nhận như đờn ca tài tử, dân ca quan họ, ca trù thì bài chòi có quá ít tài liệu nghiên cứu.

Phần lớn các bài viết về bài chòi trên các phương tiện truyền thông đại chúng đều chưa có sự điền dã, nghiên cứu một cách khoa học nên "cái gốc" để được UNESCO công nhận hát bài chòi là di sản phi vật thể hiện vẫn còn chung chiêng.

Đến không gian văn hóa cụ thể đã từng tồn tại nghệ thuật bài chòi hiện nay cũng chưa được xác định một cách chắc chắn bằng các nghiên cứu, điều tra khoa học trên thực tế.

Vừa trở thành di sản phi vật thể cấp quốc gia vào tháng 8/2014, ngay sau đó, bài chòi đã được đưa vào danh sách đệ trình UNESCO công nhận di sản  phi vật thể của nhân loại. Chậm nhất là ngày 31/3/2015, hồ sơ của nghệ thuật bài chòi phải được gửi tới UNESCO.

Khoảng thời gian quá ngắn, việc có chuẩn bị đủ các điều kiện về hồ sơ hay không là của những người phụ trách công việc này, nhưng sự cấp tập đó phần nào thể hiện tâm lý hào hứng, có phần hơi sốt ruột với danh hiệu.

Theo những gì được phản ánh trên các phương tiện truyền thông, có cảm giác đang có một cuộc chạy đua danh hiệu của UNESCO giữa các địa phương(?).

Có báo địa phương nhận xét Nam Trung Bộ vẫn đang là vùng "trắng" danh hiệu Di sản phi vật thể Thế giới khi đặt cạnh đồng bằng Bắc Bộ (hát xoan, quan họ, ca trù), Bắc Trung Bộ (nhã nhạc Huế), Tây Nguyên (không gian văn hóa cồng chiêng) hay Nam Bộ (đờn ca tài tử).

Hát xoan Phú Thọ.

Việc được công nhận có một di sản phi vật thể giống như để các địa phương "bằng bạn bằng bè" để không nơi nào thấy mình thua kém vì thiếu danh hiệu.

Hiểu theo một cách nào đó, danh hiệu là một cái áo khoác ngoài. Có một cái áo đẹp để thu hút sự chú ý của người khác đôi khi là điều rất cần thiết.

Việc được công nhận là di sản phi  vật thể của nhân loại để nghệ thuật bài chòi được quảng bá rộng rãi, được đông đảo công chúng quan tâm rõ ràng là có tác dụng tốt với loại hình nghệ thuật này cũng như cho cả không gian văn hóa nói chung. Song, chiếc áo không làm nên thầy tu.

Cố công lấy được danh hiệu mà không tính đến khả năng phục hồi, nuôi dưỡng được bộ môn nghệ thuật ấy cho xứng tầm thì  chính chúng ta sẽ tự làm khó mình.

Trên thực tế, nghệ nhân của các bộ môn nghệ thuật đã được công nhận là di sản chưa nhận được nhiều sự hỗ trợ để có thể sống được với  nghề, chuyên tâm với việc gìn giữ và phát triển.

Các nghệ nhân ngày một già đi mà lớp trẻ kế cận chưa có nhiều người thực sự đam mê, tâm huyết với nghệ thuật truyền thống là một nguy cơ lụn bại.

Sự tồn tại của các bộ môn nghệ thuật được công nhận là di sản phi vật thể hiện nay vẫn mang nặng tính trình diễn tại các kỳ liên hoan.

Trong khi, cái nôi của sự ra đời, nơi nuôi dưỡng các di sản ấy là đời sống quần chúng nhân dân. Phải tạo được đất sống cho di sản ngay trong lòng cuộc sống hằng ngày của người dân thì sức sống ấy mới lâu bền và di sản thực sự có ý nghĩa.

Nghệ thuật bài chòi hiện mới được phục dựng tại Quảng Nam, Bình Định và Phú Yên, ở Đà Nẵng, Khánh Hòa cũng có xuất hiện các nhóm bài chòi mang tính tự phát. Trên báo chí đã xuất hiện những kêu ca của các câu lạc bộ bài chòi vì chưa được quan tâm đầu tư nhiều.

Để một loại hình nghệ thuật không còn phổ biến rộng rãi trở lại với đời sống bằng sức sống nội lực tự thân là một việc vô cùng gian nan, cần một quá trình được xây dựng lớp lang, bài bản và tiến hành từ từ  từng bước một.

Cần phải xây dựng kế hoạch cho quá trình này từ trước khi di sản được công nhận, chứ không phải sau khi được công nhận rồi mà chúng ta vẫn loay hoay với việc bảo tồn và phát triển giống như trường hợp của các di sản đã được công nhận trước đây.

Thích các danh hiệu, sự ghi nhận là đặc điểm tâm lý phổ biến trong xã hội Việt Nam ngày nay. Không phải ngẫu nhiên mà ngành giáo dục phải phát động phong trào chống bệnh thành tích, bỏ cả chấm điểm, thi cử ở cấp tiểu học nhằm xóa bỏ dần dần sự sính danh hiệu, trong nhiều trường hợp là chạy đua theo các cái danh hão bằng mọi giá.

Tâm lý thích danh hiệu, tìm cách đạt được danh hiệu dù nội lực còn nhiều thiếu hụt là biểu hiện của sự thiếu tự tin vào sức mạnh tự thân.

Một người thực sự tự tin vào giá trị của bản thân thì chỉ cần sự ghi nhận của những người xung quanh, không nhất thiết phải khoác lên mình một danh hiệu có tên gọi kêu như mõ nào đó.

Nếu tự bản thân đã hội tụ đầy đủ các yếu tố cần thiết, phù hợp với danh hiệu thì việc đón nhận danh hiệu là một hành động cộng thêm xứng đáng. Nhưng tìm cách chạy đua để có bằng được danh hiệu sẽ chỉ tốn kém thời gian, tiền của và công sức.

Nghệ thuật bài chòi cũng như các loại hình nghệ thuật dân gian khác, là sản phẩm của quần chúng nhân dân, trước tiên là để phục vụ nhu cầu giải trí, thưởng thức nghệ thuật của nhân dân. Không cần tới bất cứ sự công nhận nào của bên ngoài thì người dân cũng vẫn sẽ yêu quý và thưởng thức sản phẩm nghệ thuật truyền thống nếu nó thực sự gần gũi và thu hút họ.

Còn ngược lại, nếu được bên ngoài công nhận mà người dân không được, không muốn thưởng thức, tham gia vào các loại hình nghệ thuật đó thì chúng ta mới chỉ giữ được cái vỏ hào nhoáng bên ngoài, tôn tạo nó bằng danh hiệu trong khi bên trong có những phần trống rỗng.

Nếu không tỉnh táo và có một kế hoạch dài hơi, thiết thực cho việc phát huy giá trị của nghệ thuật từ gốc rễ thì chúng ta sẽ dễ bị lâm  vào tình thế này.

Quảng bả văn hóa Việt Nam ra bên ngoài là một nhiệm vụ. Chuyện không cần phải bàn cãi. Nhưng quảng bá thế nào để vừa hiệu quả, vừa thực chất và có tính chiều sâu lại là bài toán không dễ dàng mà những người làm văn hóa hiện nay cần phải tìm cho được lời giải.

Việt Hòa

Thời gian gần đây, qua công tác nắm tình hình, lực lượng Công an phát hiện tình trạng một số đối tượng lừa đảo đã lập các nhóm chat (group), giả danh các “chuyên gia” dụ dỗ nhà đầu tư tham gia hội nhóm kín trên mạng xã hội, cài đặt ưebsite, app, gửi tiền đầu tư chứng khoán. Khi nạn nhân không còn khả năng gửi thêm tiền hoặc phát giác, nghi ngờ, các đối tượng khóa tài khoản, chiếm đoạt số tiền của bị hại. Về vấn đề này, Trung tướng Tô Ân Xô, Người phát ngôn Bộ Công an đã có những thông tin khuyến cáo đối với người dân và nhà đầu tư.

Sau nhiều tháng trời nắng như đổ lửa, trong ngày 3 và 4/5, tại một số quận huyện trên địa bàn TP Hồ Chí Minh đã có những cơn mưa giải nhiệt. Tuy nhiên, do mưa nhỏ, lượng nước ít kèm theo dông lốc nên đã xảy ra một số sự cố…

Nhà đạo diễn kiệt xuất Roman Carmen đã cùng các đồng nghiệp Xôviết đến Việt Nam năm 1954 và làm bộ phim “Việt Nam”, ghi lại chiến thắng Điện Biên Phủ lịch sử của dân tộc ta.

Những suất quà chứa đựng nhiều tình cảm của cán bộ, chiến sĩ Báo CAND và nhà hảo tâm, với mong muốn đồng hành cùng các em học sinh và giáo viên trường Tiểu học Sơn Lâm, huyện Hương Sơn, tỉnh Hà Tĩnh; qua đó cùng chung tay, góp sức nâng bước các em đến trường.

Khi biết Trung tâm Công nghệ sinh học TP Hồ Chí Minh (Trung tâm CNSH) triển khai dự án trên 425 tỉ đồng, Nguyễn Thị Thanh Nhàn đã làm quen, mua chuộc những lãnh đạo chủ chốt, bằng cách thường xuyên thăm hỏi, biếu quà. Khi đã thân thiết, Nhàn nhờ các lãnh đạo nâng giá thiết bị, nâng dự toán theo ý Nhàn. Sau đó, Nhàn lập liên danh dự thầu, bày "quân xanh" , thâu tóm các gói thầu, để AIC ngồi không hưởng lợi hàng trăm tỉ đồng.

Chính trị nội bộ của đảng Cộng hòa Mỹ lại trở nên bất ổn do nghị sĩ Marjorie Taylor Greene quyết tâm phế truất Chủ tịch Hạ viện Mike Johnson sau khi ông này thuyết phục Hạ viện thông qua gói viện trợ quân sự cho nước ngoài, trong đó có Ukraine.

Ngày 4/5, Công an TP Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc cho biết, đơn vị đã ra quyết định tạm giữ hình sự đối với Nguyễn Đức Bình, SN 1994, trú tại xã Hợp Thịnh, huyện Tam Dương, để điều tra về hành vi vi phạm quy định về tham gia giao thông đường bộ khiến 1 người tử vong.

Thiếu tướng Mai Hoàng, Phó Giám đốc Công an TP Hồ Chí Minh đánh giá vụ án cướp tài sản táo tợn xảy ra trên địa bàn quận 12 do Phòng Cảnh sát hình sự và Công an quận 12 phối hợp với Công an tỉnh Đồng Nai và Công an tỉnh Bình Dương khám phá mới đây là rất kịp thời, thể hiện sự chính quy, tinh nhuệ của các lực lượng tham gia phá án.

Lê Phương Nam đã lừa của các bị hại xin vào làm việc tại các Chi cục Kiểm ngư với giá 200-250 triệu đồng/suất; xin chuyển công tác trong lực lượng Công an có giá từ 200 - 450 triệu đồng/suất; xin vào học tại Trường Trung cấp Cảnh sát có giá từ 450-700 triệu đồng/suất…

Sự phát triển nhanh chóng của Internet, đặc biệt là các nền tảng mạng xã hội kéo theo việc người sử dụng tăng nguy cơ phải tiếp xúc với tin giả. Việc người dùng mạng xã hội thường xuyên phải tiếp cận với tin giả có thể dẫn tới hậu quả nghiêm trọng. Thế nên việc nhận diện và xử lý tin giả là rất quan trọng, góp phần giữ vững an ninh, chính trị, trật tự an toàn xã hội.

Người Phát ngôn Bộ Ngoại giao Nga Maria Zakharova hôm 3/5 cho biết, một lần nữa cầu Crimea lại nằm trong tầm ngắm của Kiev với sự hỗ trợ từ phương Tây. Bà Zakharova cảnh báo, bất kỳ hành động gây hấn nào nhằm vào Crimea đều sẽ bị đáp trả nặng nề.

Cơ quan phòng vệ dân sự bang Rio Grande do Sul, miền Nam Brazil, ngày 3/5 (giờ địa phương) cho biết trận lũ lụt kỷ lục ở bang đã khiến 39 người thiệt mạng và 68 người khác vẫn mất tích, buộc hàng nghìn người phải rời bỏ nhà cửa.

©2004. Bản quyền thuộc về Báo Công An Nhân Dân.
®Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Công An Nhân Dân.
English | 中文