Lăng kính mùa xuân

10:06 07/02/2019
Những năm còn nhỏ, tôi thường cảm thấy rất buồn rầu mỗi lần nhìn vào những căn nhà thắp bóng đèn vàng. Tôi luôn hình dung trên bàn nước của căn nhà đó là những chai nước lọc có nắp là những nắp phễu bằng giấy trắng. Đó là những ngôi nhà sạch sẽ nhưng thiếu sinh khí. Chẳng hiểu vì sao?

Hẳn tôi đã có một kí ức không đẹp nào đó trong một căn phòng tương tự. Có thể là một cuộc viếng thăm tẻ ngắt tới nhà một trong những người quen của bố mẹ khi tôi còn bé. Và đứa trẻ là tôi hẳn đã cảm thấy sượng sùng và tê cứng giữa những câu chuyện xã giao nhàm chán, những lời hỏi han đãi bôi của người lớn tới mức kí ức của tôi gắn với những căn phòng tương tự chỉ còn lại là cảm giác buồn rầu.

 Cho mãi tới nhiều năm sau, dù đã trưởng thành và hiểu biết hơn, dù đã thăm viếng rất nhiều căn nhà hạnh phúc, tôi vẫn không thể gạt bỏ cảm giác rằng những căn phòng đó thật ảm đạm và những con người sống trong những căn phòng đó là những người có một cuộc đời tẻ ngắt.

Chúng ta, dường như, ai cũng nhìn cuộc sống qua lăng kính của những trải nghiệm và kí ức rất riêng tư của mình, hơn là nhìn cuộc sống thực như nó vốn là. Cuộc sống chảy trôi ngoài kia, đôi khi không còn là chính nó khi được nhìn qua lăng kính được đóng khung bởi những trải nghiệm cá nhân.

Chiều 26 Tết, tôi đặt một món hàng và được em shipper giao đến tận nhà. Khuôn mặt khô nẻ dưới gió đông và bụi đường, em mang dáng dấp quen thuộc như cả ngàn người trẻ tới thủ đô từ một miền đất xa xôi nào đó để tìm kiếm cơ hội mưu sinh. Trong lúc chờ trả tiền, em xin tôi một cốc nước.

Giữa ngày đông giá rét, uống một hơi hết cạn cốc nước rồi em bảo: Em cảm ơn chị! Chị ơi sao ở đây chả thấy không khí Tết gì chị nhỉ, như ở quê em giờ đã rộn ràng lắm rồi! Em đi đường Hà Nội cả ngày mà chả thấy chút không khí Tết nào cả.

Ồ em ơi, chàng trai từ vùng quê nào đó tới thành phố quê hương chị, chả phải em vừa từ ngoài đường tấp nập về đó sao? Chả phải em vừa từ dòng người lũ lượt mua sắm tắc đường rẽ vào ngõ nhỏ nhà chị đó sao? Em có thấy những chậu đào chậu quất chậu mai trên phố, những chợ hoa tạm dựng lên giữa những vỉa hè hay những bãi đất trống công trường còn vật liệu ngổn ngang?

Em có thấy những tấm biển nguệch ngoạc "Nhận đặt bánh chưng", "Giò xào", "Bưởi Diễn" khắp hang cùng ngõ hẻm? Em có thấy những cặp vợ chồng già chầm chậm chở nhau đi ngắm chợ hoa? Em có thấy những băng rôn giảm giá ở khắp các cửa hàng và một không khí mua sắm rạo rực cứ như thể "không nhanh là hết"? Em có thấy những gói quà Tết to nhỏ bọc giấy bóng kính hay lồng trong túi nilon đỏ theo chân người đi khắp phố?

Những quầy hàng hoa quả bán thêm phật thủ, dưa hấu, bày thêm những bao lì xì, những đồ trang trí cây đào cây quất chói lói sắc đỏ sắc vàng? Và cả những khuôn mặt người hối hả khắp nơi nơi, chở theo những lo toan, những tất bật, những dự định đã thành hay dang dở trong một ngày cuối năm ra phố. Trong căn nhà bé nhỏ của chị, có hai đứa nhỏ đang dọn dẹp đồ chơi, áo quần cho ngăn tủ được ngăn nắp khi Tết đến xuân về.

Em không thấy sao những cảnh, những vật, những người mà dù chỉ thoáng thấy trong một bức ảnh thì chị cũng lập tức cảm thấy Tết đã về tới bậc thềm nhà em ạ. Những ngày giáp Tết của chị, của nơi chị sinh ra và lớn lên, là thế đó. Vẫn chưa đủ rộn ràng sao chàng trai xứ lạ?

Phải chăng vì giữa thành phố này, em chẳng thể tìm đâu được không khí Tết của riêng em? Không khí Tết hẳn phải có tiếng lợn kêu eng éc sáng sớm khi bị đưa vào lò mổ, tiếng giã giò thậm thịch của những nhà vừa “đụng lợn”, tiếng gà kêu quang quác khi bị lùa nhốt vào bu đem ra chợ? Không khí Tết có mùi khói rơm thui chân giò, om cá kho, có tiếng trai gái í ới gọi nhau nhờ đèo ra phố huyện mua thêm thứ này thứ khác. Hay em sẽ nhớ những con đường quê vắng vẻ chiều cuối năm bụi lầm lên dưới cái nắng hanh.

Những con đường đi giữa cánh đồng rồi men sát những vạt ao nhà. Những tiếng người qua lại trên đường í ới hỏi han người dưới ruộng đang cố gieo nốt đám mạ hay người đang ngồi giặt chiếu ở mé bờ ao xem hăm mấy thì nhà gói bánh. Hay em nhớ những buổi tát ao làng ngày cuối năm rộn ràng như mở hội, trai tráng mình trần lấm bùn giữa ngày đông lạnh mà ham hố ganh nhau lùa cá đến quên cả cái lạnh chỉ còn lại tiếng cười giòn trên những đôi môi tím tái.

Hay em nhớ những mảnh sân gạch ngày cuối năm, chỗ này những vạt mạ xanh rì mới nảy trên đám bùn lót tấm nilon, chỗ kia mẹ em phơi củ cải, phơi dưa, phơi đám lá dong mới rửa. Hay có khi em chỉ nhớ một nụ cười con gái, hơi thở ấm nhẹ của cô ấy sau lưng em vào một ngày hai đứa đưa nhau đi sắm Tết. Nụ cười và hơi thở đã níu cả mùa xuân của em ở lại nơi nào đó với cô ấy mất rồi.

Hẳn trong cả một ngày dài đi khắp hang cùng ngõ hẻm của một thành phố còn xa lạ, em chỉ nhìn thấy những ô cửa sổ sáng mờ mờ, những mặt người giấu kín sau chiếc khẩu trang, em chỉ nghe thấy những im lìm bởi những lời thăm hỏi đã lọt thỏm sau những cánh cổng sắt cao hay những tấm kính dày. Những hàng hóa ê hề, những con đường tắc quanh năm, những mặt người tất tả vội vã đến chẳng kịp chào nhau, những cuộc điện thoại riết róng của khách giục giao hàng. Ai cũng nhanh cũng vội, cũng dường như sẵn sàng cáu gắt phải không em?

Hẳn cũng giống như đứa bé là tôi chỉ nhìn thấy sự buồn rầu trong những căn nhà thắp đèn vàng với những chai nước sắp hàng trên giá, ngắm những tất tả của phố phường, chắc em chỉ thấy đọng lại là những mệt mỏi lo toan – những cảm xúc của riêng em trong khung cảnh phố phường xa lạ ấy.

Rồi em sẽ rời khỏi thành phố này trước khi Tết đến. Em sẽ rời khỏi thành phố cũng giống như những huyên náo tất bật vội vàng được dồn nén suốt những ngày giáp Tết sẽ theo chân những người con xứ lạ ra đi, để lại một thành phố uể oải trở mình thức dậy trong cái tịch mịch tinh khôi của buổi sáng mùng Một đầu năm. Em sẽ rời khỏi thành phố này để về nơi có Tết của riêng em.

Hay nói đúng hơn, em sẽ mang Tết trong lòng để về nơi đón Tết của riêng em. Nơi có những gì thân quen, gần gụi, nơi lưu giữ những kí ức êm đềm ấm áp của những mùa xuân hạnh phúc mà em đã đi qua. Và bởi thế, nên hai tiếng Quê hương mới gọi mời, thôi thúc, giục giã bước chân trở về của những đứa con xa nhà mỗi dịp Tết đến Xuân về đến thế.

Em ơi, Tết đã đến thật gần rồi đó, nhưng bởi Tết chưa đến trong lòng em nên Tết vẫn chưa về trên phố em qua. Nhưng em có biết không, hẳn sẽ đến một ngày, đến cả những mệt mỏi lo toan này cũng sẽ trở thành kí ức êm đềm ấm áp, bởi những lo toan ấy là để em chắt chiu gầy dựng cho những ước mơ tuổi trẻ, hay đơn giản hơn là cho cái Tết trù phú no đủ bên những người thân.

Biết đâu đến một ngày, ngắm một góc phố nào đó của Hà Nội, là em đã thấy mùa xuân hiện diện. Vì em nhớ đó là nơi em đã mua chiếc áo nhung về cho mẹ, và mẹ cứ cười sung sướng mãi không thôi khi sáng đầu năm diện tấm áo con mua ra đình lễ Thánh. Chúc em sẽ có những kí ức đẹp trong lòng Hà Nội mùa xuân, để những mùa sau, em sẽ thấy Tết về trên phố em qua, để mỗi nơi em đi, đều là nơi mùa xuân có mặt.

* Ảnh trong bài: Đình Nguyễn.

Quách Thúy Quỳnh

Ngày 15/3/2024, trái tim của nữ biệt động thành Nguyễn Thị Mai (SN 1943) với biệt danh “con thoi sắt” đã ngừng đập. Bà là một trong những nữ biệt động thành đã cống hiến cả tuổi thanh xuân cho cuộc kháng chiến giành độc lập dân tộc, thống nhất đất nước.

Lợi dụng một bộ phận người dân chưa nắm đầy đủ thông tin về việc cài đặt, kích hoạt tài khoản định danh điện tử (VNeID), kẻ gian đã giả danh Công an, gọi điện thoại hướng dẫn, yêu cầu người dân cài đặt các ứng dụng giả mạo vào ĐTDĐ để lấy cắp thông tin cá nhân, chiếm đoạt tài sản. Trên địa bàn tỉnh Sóc Trăng có nhiều trường hợp rơi vào bẫy của đối tượng lừa đảo, tài sản bị chiếm đoạt hàng trăm triệu đồng.

Đến hôm nay, ông Đạt vẫn nhớ như in từng giây phút của ngày lịch sử 49 năm về trước. Hôm ấy, ông ôm máy ảnh lao ra đường phố Sài Gòn với bầu máu nóng của chàng trai vừa 19 tuổi, chụp những tấm ảnh về thời khắc giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Dịp lễ 30/4 và 1/5, Công an tỉnh Tiền Giang đã huy động 100% lực lượng CSGT làm nhiệm vụ điều tiết, phân luồng, tránh ùn tắc giao thông, đồng thời tăng cường công tác tuần tra kiểm soát, xử lý các hành vi vi phạm trật tự an toàn giao thông, đặc biệt là vi phạm về nồng độ cồn.

Bảo tàng Biệt động Sài Gòn - Gia Định (số 145 Trần Quang Khải quận 1, TP Hồ Chí Minh) là bảo tàng tư nhân đầu tiên tại TP Hồ Chí Minh và là bảo tàng duy nhất tại Việt Nam về lực lượng biệt động Sài Gòn - Gia Định. Bảo tàng nằm trong di tích, địa điểm trước đây thuộc nghiệp đoàn Ngọc Quế - cơ sở bí mật của lực lượng biệt động Sài Gòn thuộc sở hữu của gia đình Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân (LLVTND) Trần Văn Lai.

Sáng 30/4, Công an huyện Quế Sơn (Quảng Nam) cho biết, lực lượng chức năng vừa dập tắt vụ cháy lớn xảy ra tại Cửa hàng điện tử - điện lạnh Ninh Trang (thị trấn Đông Phú, huyện Quế Sơn). Vụ cháy không gây thiệt hại về người, song đã thiêu rụi nhiều tài sản có giá trị trong cửa hàng.

Mới đây, Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky ra một tuyên bố cho biết, Kiev đặt nhiều kỳ vọng vào Hội nghị Thượng đỉnh Hòa bình cho Ukraine, được lên kế hoạch tổ chức vào tháng 6 tới tại Thụy Sĩ.

Cả nước ghi nhận 207 ca mắc sởi, tăng 2,7 lần so với cùng kỳ năm 2023. Nếu như 4 tháng đầu năm ngoái, Hà Nội không ghi nhận ca ho gà nào thì năm nay số mắc tăng 8 lần. Theo nhận định của chuyên gia dịch tễ, thời gian tới có thể tiếp tục ghi nhận một số ca mắc mới, các ổ dịch nhất là tại những nơi có tỷ lệ tiêm chủng thấp sẽ có nguy cơ tăng cao.

©2004. Bản quyền thuộc về Báo Công An Nhân Dân.
®Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Công An Nhân Dân.
English | 中文