Cà phê Trầm

10:00 19/09/2015
Độ này mình hay cà phê quán "Trầm".

Cà phê ở Vũng Tàu thì… bao la. Mật độ quán cà phê ở đây có lẽ vào loại dày nhất nước. Dọc con đường Hạ Long ôm vòng Núi Nhỏ Núi Lớn san sát quán cà phê. Những quán này nằm trên sườn núi, chỗ ngồi đẹp nhưng cà phê thường không ngon.

Trong phố, có những quán cà phê vườn rộng cả trăm người ngồi - dân nghiện cà phê Hà Nội hay Sài Gòn nhìn thấy chỉ có nước khóc thét. "Bãi" cà phê trước khách sạn Pacific tương đương như bãi bia hơi Hà Nội, cà phê ngon cực, nhưng ngồi ở đấy như ngồi giữa chợ, chẳng chuyện trò gì ra hồn.

Quán cà phê ở Vũng Tàu thường thiết kế nửa ngoài trời (vườn), nửa phòng máy lạnh. Còn nhớ cái mùa nóng kinh khủng năm nào, thành phố thường xuyên cắt điện luân phiên theo khu vực, cứ sáng sáng mình với mấy ông bạn lại nháo nhào chạy đi kiếm quán nào có điện để cà phê máy lạnh tránh nóng. Đi riết thành quen, hết nóng rồi vẫn rủ nhau tụ bạ giết thì giờ, rồi tự khen mình sống chậm. Mình không phải dân nghiện cà phê, nhưng rất thích một ly đen vào buổi sáng. Từ hồi mất ngủ, phải giãn ra ba, bốn sáng mới dám uống một ly, khổ tâm vô cùng.

Những lần ra Hà Nội hay về Nam Định, tự cho phép mình thoải mái sống theo nếp cũ, mỗi sáng một ly. Ở Nam Định có một quán gần nhà rất ngon. Vào đấy mình thường chọn cái bàn cạnh hồ nước nhỏ. Dưới hồ nuôi mấy con rùa, mấy con cá gì mình không biết tên. Mấy con rùa to bằng cái rá vo gạo, hay bò lên phơi mình trên tảng đá giữa hồ. Nhìn rùa nằm ngủ, thấy mình còn lâu mới biết sống chậm.

Một lần có hai người đàn ông cũng đến ngồi quán cà phê-rùa. Một lão béo, đầu bạc, tạm gọi là Bạc Béo. Một lão cao gầy, tóc xoăn, tạm gọi là Gầy Xoăn. Bạc Béo hỏi Gầy Xoăn: Đố cậu biết rùa ăn gì? Gầy Xoăn thủng thẳng đi ra ngoài câu hỏi: Ngủ nhiều thế, chắc là ăn rất ít. Bạc Béo khoe: Ngày trước nhà tớ cũng nuôi rùa. Nuôi một con trong gầm giường, để bắt muỗi. Thỉnh thoảng tớ cho cu cậu ăn cơm…

Đến đấy thì ông chủ quán cà phê chen vào: Mấy con rùa nhà em ăn thịt cơ hai bác ạ. Bạc Béo mặn chuyện: Thế mỗi bữa hết mấy lạng? Chủ quán trợn mắt: Sao lại mấy lạng? Mỗi con ăn hết một cân! Bạc Béo ngẩn người. Chủ quán lại tiếp: Cái giống này bụng rỗng, ăn tốn lắm. Bạc Béo xuýt xoa: Thế thì chết tiền. Chủ quán cười hề hề: Nhưng cả tuần chỉ cho chúng nó ăn một lần. Bạc Béo lại hỏi: Còn mấy con cá to dưới hồ ăn gì? Chủ quán: Sẵn có đám cá con đang bơi lăng xăng đấy. Chúng nó ăn nhau.

Chuyện cứ thế, hết rùa sang cá. Rồi thế quái nào lại xoay sang huyệt dương minh - huyệt trai tân. Thậm chí Bạc Béo còn sờ cả vào tai Gầy Xoăn, quả quyết rằng cái huyệt bí ẩn ấy, nếu như nó chưa mất, thì nó phải hiện lên ở chỗ ấy chỗ nọ. "Như một sợi chỉ màu hồng" - Bạc Béo trầm trồ. Rồi cả hai lão già đột nhiên nổi cơn tiếc đời cùng ngẩn mặt ra hồi lâu. Hai cái phin cà phê khô dần trên miệng ly của hai lão.

Quay lại chuyện cà phê Vũng Tàu.

Có dạo mình hay ra ngồi ở "Thí Dụ". Quán này thường đông khách. Mình hay leo lên gác hai trong phòng lạnh. Phòng hơi tối, nhạc mở khẽ, thỉnh thoảng khiến mình thảng thốt: Nghe tiếng nhạc như vọng sang từ nhà hàng xóm. Lão bạn mình rất khoái ngồi quán này. Cứ nhắn tin hỏi lão "Café ko?" là thể nào lão cũng nhắn lại "Ra Thi Du". Cà phê ở đây bình thường, nhưng lão khoái ngắm em chạy bàn rất giống một nhân vật nữ trong phim truyền hình "Truyền thuyết Ju-mông" của Hàn Quốc.

Lại có dạo hay ra quán "H&T". Ra đấy thể nào mình cũng gọi cho Hà, để nghe Hà hỏi ngồi đâu thì mình được dịp trêu lại: ngồi ở "Hà và Tiến"! Bàn ghế ở "H&T" êm ái thoải mái, phòng lạnh cũng rộng và thoáng. Nhưng được một thời gian tự nhiên thấy chỗ này vắng khách quá. Nhiều hôm cả buổi thấy trơ ra có mình mình ngồi. Thế là bỏ.

Quán "Ca Dao" trong hẻm gần nhà mình cũng mát mẻ, kín đáo. Quán này ít người. Khách ra vào đây thường có đôi. Mình lại thường vào đây một mình. Được một thời gian biết thân biết phận, không tới nữa.

Bây giờ mình hay ngồi ở "Trầm".

"Trầm" đã từng "nguyên đai nguyên kiện" đi vào một truyện ngắn của mình. Nói chung mình viết văn ít bịa. Nhiều truyện gần như thật hoàn toàn. Đến cái tên của một quán cà phê cũng không muốn bịa. Vì cái tên ấy hay quá, hợp quá, không thể thay bằng một cái tên khác. Giàn chanh dây ở quán này cũng thật luôn. Sao thế nhỉ? Bây giờ mà ngồi thống kê lại thì người thật chuyện thật có nhẽ phải đến hơn chín mươi phần trăm. Chả trách mình cứ tròn mắt ra mà nhìn thiên hạ người ta viết văn dễ như ăn cỗ.

Một hôm Miên đột ngột bay vào Vũng Tàu. Buổi sáng ấy mình đưa Miên tới "Trầm". Mưa nhỏ. Quán vắng. Mùi hương trầm thoang thoảng đâu đó. Hai người ngồi ở cái bàn nhìn ra cửa sổ, nơi có giàn chanh dây. Hơi mưa từ ngoài khe khẽ lùa vào. Mình hỏi: Thích không? Miên bảo: Thích.

Không nói gì nữa. Cả hai cùng tận hưởng sống chậm.

Thế mà Miên lại không có thật.

Miên chỉ là nhân vật trong một truyện ngắn khác của mình.

Nhà văn Trần Đức Tiến

Chiều 28/4, cơ quan CSĐT Công an tỉnh Bạc Liêu cho biết vừa bắt tạm giam Lê Thị Thanh Nghi (SN 1985, ngụ phường An Bình, quận Ninh Kiều, TP Cần Thơ) và Nguyễn Đăng Trình (SN 1983, ngụ huyện Tam Bình, tỉnh Vĩnh Long) về hành vi “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản”.

Ngày 28/4, Công an TP Hà Nội cho biết, Cơ quan An ninh điều tra Công an TP Hà Nội đã ra quyết định khởi tố bị can, thi hành Lệnh bắt bị can để tạm giam, lệnh khám xét chỗ ở đối với đối tượng Dương Minh Cường về tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân” quy định tại Điều 331 Bộ luật Hình sự.

Hơn 40 cán bộ, chiến sĩ (CBCS) Tiểu đoàn 2 thuộc Trung đoàn Cảnh sát cơ động (CSCĐ) Nam Trung bộ đã nỗ lực dập tắt đám cháy tại nơi tập kết vật liệu tranh tre trong xưởng chế biến gỗ của doanh nghiệp ở TP Nha Trang (Khánh Hòa).

“Ngày 3/8/1967, đánh CLB sỹ quan Mỹ (N.O.C) diệt trên 200 tên. Thị ủy Nha Trang đánh giá thắng lợi này rất cao. Những người tham gia trận đánh như Hoài Phong, Lê Thị Mai, Trần Kim Hùng, Bùi Chạn, Trần Thanh Châu (tức Mỹ) đã được tặng tưởng Huân chương chiến công”. Lịch sử Đảng bộ TP Nha Trang giai đoạn 1925 - 1975, trang 205 viết ngắn gọn như vậy.

Chỉ cách đây ba năm, nickel còn được coi là “ngôi sao” của ngành khoáng sản toàn cầu. Nickel, một thứ kim loại trước đây chỉ được dùng trong luyện thép không gỉ, bất ngờ tìm được vị thế mới khi thế giới đổ dồn sự chú ý vào những chiếc pin nickel-lithi (Ni-Li).

An toàn vệ sinh lao động đang là câu chuyện rất nóng và nhận được sự quan tâm lớn của dư luận sau vụ việc 7 công nhân tử vong và 3 người bị thương do tai nạn lao động tại Công ty cổ phần Xi măng và Khoáng sản Yên Bái. Đây chỉ là một trong những vụ việc điển hình liên quan đến tai nạn lao động, khi từ đầu năm 2024 đến nay đã xảy ra không ít tai nạn lao động nghiệp trọng. Theo thống kê 3 năm gần đây, có khoảng trên dưới 7.000 vụ tai nạn lao động/năm, làm khoảng 700 người chết/năm và hàng nghìn người khác bị thương. Có thể nói, tai nạn lao động để lại không ít hậu quả đau lòng. Pháp luật về an toàn vệ sinh lao động có rất nhiều quy định chặt chẽ, vấn đề an toàn vệ sinh lao động cũng được tuyên truyền thường xuyên vậy tại sao vẫn có những vụ việc thương tâm xảy ra, chúng ta cần thêm những giải pháp gì để bảo vệ sức khoẻ, an toàn cho người lao động? Xung quanh câu chuyện này, PV đã có cuộc trao đổi cùng TS Nguyễn Anh Thơ, Viện trưởng Viện Khoa học an toàn và vệ sinh lao động.     

Sáng 28/4, Công an huyện Phước Sơn (Quảng Nam) cho biết, vừa phối hợp lực lượng Công an xã, Dân quân, Xã đội xã Phước Thành, huyện Phước Sơn và cán bộ chuyên trách bảo vệ rừng kiểm tra, truy quét tình trạng khai thác vàng trái phép tại bãi 5A, xã Phước Thành.

Sáng 28/4, Thượng tá Võ Văn Thái - Phó Trưởng Công an TP Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi cho biết, sau thời gian củng cố tài liệu, chứng cứ, Cơ quan CSĐT Công an thành phố, đã khởi tố 11 đối tượng về tội “Gây rối trật tự công cộng” và tội “Cố ý gây thương tích”.

©2004. Bản quyền thuộc về Báo Công An Nhân Dân.
®Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Công An Nhân Dân.
English | 中文