Nhạc sĩ Phú Quang:

Như một cách tẩy rửa tâm hồn

16:08 24/04/2013

Sống thật sự là phải sống cạn, sống đến đáy từng phút giây. Chỉ ai bản năng sống mạnh thì mới có ký ức mạnh.

Bạn có thể hình dung về một ngày của tôi như thế này. Vào buổi sáng tôi thường hơi vội vã một chút, nghĩa là sống nhanh một chút. Nếu tôi có hẹn phỏng vấn thì tôi đến nơi trả lời phỏng vấn. Nếu hẹn bạn bè cà phê thì tôi đến chỗ cà phê.

Đại loại những công việc cần giải quyết tôi luôn cố gắng kết thúc trong buổi sáng. Chỉ buổi sáng thôi nhé. Còn buổi chiều và buổi tối thì tôi chỉ sống cho mình. Mà sống cho mình thì nhất định không có gì vội vã cả. Cứ chầm chậm thôi.

Chầm chậm nghĩa là tôi nghe nhạc, đọc sách, ngắm hoa, thậm chí nằm im ngẫm nghĩ. Tôi có thói quen nghe nhạc cổ điển mỗi ngày và thường nghe vào buổi chiều.

Buổi chiều là lúc vợ tôi ở cơ quan, con tôi đi học. Tôi có không gian cho sự một mình. Nghe nhạc cổ điển có cái hay ở chỗ, nghe xong, ít nhất mình cũng muốn làm một cái gì tử tế, viết một cái gì tử tế. Giống như khi mình tắm gội vậy. Một cảm giác nhẹ nhõm, thanh sạch ùa đến...

Có lúc tôi đọc tiểu thuyết, đọc thơ trên nền nhạc cổ điển. Sung sướng lắm. Hôm nào không nghe nhạc cổ điển thì tôi xem phim. Xem phim mới nhất cũng có mà xem lại những phim kinh điển mình thích cũng có...

Tôi rất yêu loài vật. Trong nhà, tôi nuôi chó, mèo, rồi chim. Nuôi bọn chúng thích lắm. Chúng hồn nhiên, đáng yêu. Lúc chán chường, bức xúc, bất an nói chuyện với con chó, thủ thỉ với con mèo lại thấy nhẹ lòng. Bạn biết không, trong các con vật thì con chó nó rất yêu thương mình.

Có lần tôi nuôi một con chó. Nó rất khôn và tình cảm. Khi nó già, nó ốm, tôi tìm thầy tìm thuốc cứu chữa nó, mà mãi nó không khỏi. Bác sĩ thú y cũng nói với tôi là nó rất yếu, sợ "không qua khỏi". Tôi buồn lắm, chiều hôm đó tôi cứ ngồi ở cầu thang với nó. Nó thì nằm thiêm thiếp trong cái ổ của mình, đầu lúc nào cũng quay về phía tôi, hai con mắt nó đượm buồn, như có nước, như sắp sửa nói lời tiễn biệt.

Tôi vỗ về nó, rồi tôi cũng mệt, phải lên nhà nằm nghỉ. Thế mà tôi lên nhà nằm một lúc quay xuống nó đã chết. Chôn cất con chó xong rồi mà tôi cứ ám ảnh đôi mắt nó nhìn tôi buổi chiều hôm ấy. Ám ảnh đến mức từ đó tôi không bao giờ ăn thịt chó nữa...

Nhân nói về chữ "ám ảnh", tôi nghĩ là dân văn nghệ sĩ, có lẽ vì nhạy cảm hơn người bình thường mà hay bị dằn vặt, day dứt, ám ảnh về những ký ức đã qua. Tôi đã trò chuyện với không ít người, họ bảo, họ ít ngoái nhìn quá khứ lắm, và nếu có ngoái nhìn, họ cũng ít bị ám ảnh, dày vò lắm...

Theo tôi, những người mà không có ký ức, hay ký ức không sâu đậm, là những người sống nhạt. Con người ta đi qua cái gì cũng hời hợt, cũng qua loa vội vàng thì đúng là chả có gì đọng lại thật. Không có ký ức mạnh để mà ám ảnh, giày vò.

Có người lại bảo tôi, hay ho gì cái ký ức mạnh của ông, nó ám ảnh dày vò thì sống làm sao mà dễ chịu được. Tôi đồng ý. Cảm giác bị giày vò là không dễ chịu. Nhưng người không nghĩ gì, không nhớ gì hay không ám ảnh gì thì đời sống của họ trống rỗng. Họ đã sống phí một đời. Vì họ đã không mở rộng tất cả các giác quan của mình, đã không lắng nghe, và bỏ sót rất nhiều phút giây làm nên màu sắc của cuộc đời mình. Sống thật sự là phải sống cạn, sống đến đáy từng phút giây. Chỉ ai bản năng sống mạnh thì mới có ký ức mạnh.

Những kẻ sáng tạo thường được trời cho một khả năng trí nhớ hình ảnh rất tốt. Và phần lớn những gì họ làm ra, cũng mang ít nhiều bóng dáng của ký ức. Nghệ sĩ thực sự, không ai viết cái họ đang nhìn thấy cả. Ngay cả họ viết về cái đang diễn ra, thì đằng sau cũng là vẫn dấu vết của ký ức đã trải trong đời.

Tuy nhiên, mặt trái của ký ức là gì? Nếu thời gian có khả năng làm mờ đi, phôi pha đi những ký ức đối với một số người bình thường nào đó, thì đối với những kẻ sáng tạo, nỗi khổ là nó luôn "tươi ròng". Tôi rất sợ khi chạm vào những ký ức đã qua, mà cảm giác như nó vẫn còn mới nguyên, mới vừa xảy ra. Nó làm mình khó sống trong hiện tại lắm.

Tôi đã tuổi ngoài 60 rồi, những ngọt đắng, những biến cố cuộc đời cũng đã trải qua nhiều rồi.Vinh quang cũng nếm đủ rồi. Về công việc sáng tác bài hát mà suốt đời tôi theo đuổi, tôi ngẫm thế này. Mình đã cầm bút và viết, như là định mệnh cuộc đời buộc mình phải thế. Những bài hát từ chiếc bàn viết của mình đã bay đến khán giả, đã nhận lấy một đời sống của riêng nó.

Những vỗ tay mình cũng đã nhận nhiều. Nhưng thực chất thì có phải mình viết cho khán giả không, cho những người đã vỗ tay kia không. Chả phải. Mình viết cho mình thì đúng hơn. Mình viết để "cứu" mình thì đúng hơn. Vì viết là "xả", là "buông" mà. Giống như việc các con chiên đến nhà thờ để cầu nguyện vậy. Cầu nguyện không phải để được Chúa ban cho cái gì, mà cầu nguyện là để "tẩy rửa" tâm hồn mình.

Viết cũng chính là một cách cầu nguyện. Viết ra là để tâm hồn được "tẩy rửa", được nhẹ nhõm. Giống như khi tôi đến thăm mộ cha mẹ tôi, tôi nhìn khu mộ được xây khang trang, tôi thanh thản. Cha mẹ tôi có lẽ không cần con cái xây một ngôi mộ đẹp. Nhưng tôi xây mộ đẹp cho mẹ cha xong thì tôi thanh thản.

Vậy, ở đời những việc mình làm, dù là làm từ thiện hay viết một bài hát, một bài thơ, hay xây mộ đẹp cho cha mẹ, cũng là vì sự thanh thản của chính mình mà thôi...

Quỳnh Vũ (ghi)

Chiều  29/5, thừa uỷ quyền của Chủ tịch nước, Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng và An ninh, Thống lĩnh lực lượng vũ trang nhân dân, Bộ Công an đã tổ chức Lễ trao Quyết định của Chủ tịch nước cho sĩ quan đi thực hiện nhiệm vụ gìn giữ hoà bình Liên hợp quốc (GGHB LHQ) tại phái bộ UNISFA (Khu vực Abyei) năm 2024.

Thảo luận kinh tế - xã hội (KTXH) ngày 29/5, vấn đề thị trường vàng làm "nóng" nghị trường đã được nhiều đại biểu Quốc hội (ĐBQH) quan tâm, đề cập. ĐBQH Trịnh Xuân An (Đồng Nai) đề nghị cần phải có giải pháp mạnh mẽ, nhất là sửa đổi Nghị định 24 để xử lý những bất cập liên quan đến thị trường, không để vàng miếng "làm mưa làm gió" như trong thời gian vừa qua.

UBND TP Hải Phòng vừa có văn bản số 891/UBND-QH về việc di dời các cơ sở sản xuất, kho tàng tại khu vực phường Quán Toan (quận Hồng Bàng) và xã An Hồng (huyện An Dương) ra khỏi khu vực hiện tại, trong đó các nhà máy sản xuất thép chiếm phần lớn diện tích.

Sau nhiều ngày mở phiên tòa hình sự sơ thẩm xét xử bị cáo Nguyễn Văn Vịnh (cựu Bí thư Tỉnh ủy Lào Cai), bị cáo Doãn Văn Hưởng (cựu Chủ tịch UBND tỉnh Lào Cai) cùng 15 bị cáo khác trong vụ án: “Rửa tiền”, “Vi phạm quy định về nghiên cứu, thăm dò, khai thác tài nguyên” và “Lợi dụng chức vụ và quyền hạn trong khi thi hành công vụ”, chiều muộn 29/5, Hội đồng xét xử TAND tỉnh Lào Cai đã ra phán quyết đối với các bị cáo.

Ngày 29/5, Công an tỉnh Lào Cai cho biết, các đơn vị chức năng của Công an tỉnh Lào Cai đã hoàn tất công tác khám nghiệm hiện trường, khám nghiệm tử thi để điều tra xác minh danh tính và nguyên nhân dẫn đến cái chết của tử thi tại dãy nhà liền kề xây thô, thuộc tổ 3, phường Bình Minh, TP Lào Cai.

Sau khi tự giới thiệu chức vụ của mình, bị can Đỗ Minh Tâm khẳng định với doanh nhân người Lào sẽ xin giúp họ được hai khu đất ở Hà Nội để xây “Tòa nhà hữu nghị”, qua đó chiếm đoạt 1,8 triệu USD.

Hiện, Cơ quan Cảnh sát điều tra Bộ Công an đang củng cố tài liệu, chứng cứ đối với sai phạm của các bị can đã khởi tố, đồng thời, tiếp tục mở rộng điều tra vụ án, làm rõ các sai phạm khác của Tập đoàn Cao su Việt Nam và các đơn vị, cá nhân có liên quan, áp dụng các biện pháp theo luật định để thu hồi triệt để tài sản cho Nhà nước.

Ngày 29/5, thông tin từ UBND tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, thời gian qua Thường trực Tỉnh ủy và Ban cán sự Đảng UBND tỉnh, các lực lượng chức năng đã phát hiện và giao Công an tỉnh tổ chức điều tra, xử lý 6 vụ việc vi phạm trong công tác chống khai thác hải sản bất hợp pháp, không khai báo và không theo quy định (IUU).

Nói đến cây phượng vĩ, ai cũng biết hoa màu đỏ thắm. Hay ở Đà Lạt có thêm hoa phượng tím. Bất ngờ, ở Sóc Trăng xuất hiện một cây phượng cho hoa màu vàng, khiến nhiều người kinh ngạc, thích thú.

Từ thông tin về một vụ trộm cắp xe máy ở khu nhà trọ cao tầng, lực lượng CSHS - Công an quận Thanh Xuân (Hà Nội) đã quyết liệt truy tìm thủ phạm. Và rồi khi đã có đối tượng trong tay, chính những mâu thuẫn, vòng vo, bất minh trong lời khai của đối tượng, đã dẫn các điều tra viên đi tới một phán đoán khác nữa.

Mỹ đã xây dựng một bến tàu trị giá 320 triệu USD để viện trợ cho người dân Gaza. Nhưng, chỉ số lượng nhỏ hàng cứu trợ đến được với những người cần cứu giúp. Nỗ lực của Mỹ nhằm đưa viện trợ vào Gaza thông qua một bến tàu nổi ở Địa Trung Hải đã có khởi đầu chậm chạp và đối mặt với nhiều thách thức hậu cần. Điều này đã cản trở những nỗ lực rộng lớn hơn nhằm giảm bớt cuộc khủng hoảng nhân đạo ở vùng đất bị bao vây của người Palestine.

©2004. Bản quyền thuộc về Báo Công An Nhân Dân.
®Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Công An Nhân Dân.
English | 中文