Lũ rêu, quên, nào phủ lối gạch son

10:10 22/03/2013
Tôi uể oải trở mình trong căn phòng nhỏ. Tiếng máy lạnh rì rì không làm dịu đi được cơn khó ngủ mà chỉ khiến đêm càng đêm hơn. Đã 4 giờ sáng. Trận bóng đá ở mãi trời Âu, qua màn hình TV nhức mắt đã làm tôi khó ngủ ư? Cũng có thể. Hay là còn vì điều gì khác nữa khiến tôi không thể nhắm mắt lại lúc này?

Thường thì những ám ảnh của ngày vẫn khiến người ta chậm lại bước chân vào giấc mộng mà đôi khi, vì lẽ chi chi đó, người ta vụt quên đi nỗi ám ảnh của ngày ấy. Và tôi chợt nhớ, còn một bức thư sớm nay nhận, tôi chưa trả lời. Một bức thư dài, của Thạch. Chưa bao giờ Thạch gửi tôi bức thư nào dài như thế, sâu như thế. Tôi còn nợ Thạch một câu trả lời.

Và tôi vùng dậy, chạy ngay đến bàn viết, để viết. Viết cho Thạch. Thạch không cần ở tôi một bức thư trả lời. Thạch cần điều khác từ tôi; bởi tôi như từ tâm; bởi tâm của Thạch và nhiều anh em khác nữa. “Anh đã viết về em; về anh Trí; anh Sa; về Đỗ Bảo mà em thấy tại sao anh lại chưa viết về chú Chấn. Chú ấy là thần tượng của tất cả; còn có thể nói là sư phụ của bọn em từ khi mới vào nghề. Thấy thương chú Chấn quá; thấy chú bị bất công và không được may mắn như nhiều thằng khốn trong cái chợ nhạc này”, Thạch đã viết những dòng như thế, buổi sáng.

Tôi biết đó là khi nó tỉnh táo, nó không viết từ trong cơn say rượu mà ra. Và tôi nhớ, cũng một ngày chưa xa, trên trang cá nhân của Trí, anh đã từng đặt ra câu hỏi rằng: “Ai là nhạc sỹ thần tượng của bạn? (Câu hỏi chỉ dành riêng cho các nhạc sỹ và chỉ những thần tượng là nhạc sỹ trong nước thôi nhé)”. Đức Trí thần tượng Phạm Duy và anh Quốc Dũng, còn Hoài Sa thì thần tượng chú Chấn.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, Trí lúc nào cũng nhìn về chú Chấn như một tài hoa, nhiều kiến thức và cơ bản nhất, là một người tử tế… Thời buổi này, khi sự tử tế mỗi ngày mỗi hiếm, sự trá ngụy đạo đức mỗi ngày mỗi nhiều, tôi chợt hiểu, vì sao; nỗi nào; trong cơn dằn vặt rất sâu, Thạch lại muốn tôi phải viết về chú Chấn, một ước muốn mãnh liệt đến thế.

Thật ra, tôi gặp chú Chấn không nhiều nhưng mỗi lần gặp lại là một dịp được ngồi bên chú rất lâu. Tôi thích cái hồn hậu, dí dỏm, có nhiều phần nghịch ngợm đúng cái chất “nghịch ngầm” của “học trò quỷ” trong chú. Nhưng chú đã không còn sự linh hoạt đó như ngày xưa nữa. Hay nói đúng hơn, chú đã giấu nó lại cho riêng, chỉ khi gặp những anh em, bạn bè thật thân, chú mới trở lại với con người của chú.

Đôi mắt chú bây giờ buồn nhiều hơn; như co lại đến mức run rẩy vì sợ hãi. Tôi biết chú sợ điều gì ngoài kia và tôi sực nhớ đến những dòng mà Henry Miller trong cuốn The Time of the Assassins (Thời của những kẻ sát nhân) rằng “chúng ta, ngày mỗi ngày, dường như càng tiến sâu hơn vào lãnh địa của cái ác”.

Dường như những dòng đó bây giờ là dành cho chú, cho một lớp bè bạn như chú, những người đã từng tận hiến, phụng sự những nốt nhạc đến hết mình để rồi lại bị ám toán bởi chính bằng những nốt nhạc ấy, bởi chính những kẻ sát nhân trá ngụy đạo đức làm người. Buồn cho chú một phần thì buồn cho cả dòng chảy ngoài cuộc đời kia tới ngàn lần.

Dòng chảy ấy đang thiếu những tiếng nói “chuyên gia” đúng nghĩa, những tiếng nói của những con người có đủ tầm; đủ sức thuyết phục công luận trên những vấn đề chuyên môn của mình chỉ bằng đúng một câu nhận định. Thế nên, trong sự hỗn độn của rất rất nhiều giả hình, dòng chảy ấy đã hoảng loạn và tiếp sức thêm cho những ám khí mang hình nốt nhạc.

Để chú bây giờ ngồi lặng lẽ đó, không trách than gì, chỉ nói một câu “thời của mình qua rồi” trong sự xót lòng đến nhói từng phút giây của anh em chúng tôi mỗi khi nhắc đến chú. Nào có ai hiểu, chú vẫn viết đó thôi, những bản tình tuyệt đẹp, giữ riêng cho mình, như một chứng tích, như một khắc ghi lại có một thời; một đời người trong nhạc mà chú đã đi qua.

Tôi đã nhiều lần ngồi nghe chú kể chuyện đời mình, những câu chuyện vụn, ở nhiều thời điểm vụn nhưng khi ghép lại nó lại thành hình một đường chạy dài như một lối đi rõ rệt đấy mà mờ ảo nhiều lúc; bàng bạc đó mà mồn một đôi khi.

Đó có thể là những tháng ngày Mậu Thân 1968, khi chú còn học ở Trường Quốc gia âm nhạc Huế, câu chuyện về chú, về một cô bạn học cùng khoa piano với chú và cái chết ở tuổi 17, câu chuyện về nỗi thất vọng; đau đớn đến tột cùng của ông giáo sư âm nhạc người Đức khi chứng kiến cô học trò yêu của mình ra đi và ngay lập tức ông lên máy bay trở vô Sài Gòn để quay về Đức, vĩnh viễn không trở lại Việt Nam, nơi ám ảnh xương da vẫn còn nguyên đó.

Tôi đã rùng mình khi nghe chú kể lại chuyện buồn của thời đi học ấy, và bật nghĩ trong đầu rằng một ngày nào đó tôi sẽ viết nó thành một kịch bản phim, lấy tựa đề Bản giao hưởng chết sớm, đúng như cái bản giao hưởng về Việt Nam mà ông thầy người Đức của chú đã viết, nhưng chưa một lần trình diễn và sẽ không bao giờ được trình diễn nữa.

Phải chăng, cuộc đời con người ta, như cuộc đời chú Chấn, nhiều khi bị ám sát đầy ẩn ức, không thể thổn thức, không một tiếng nấc trong khi thực tế mình vẫn còn tồn tại đó, vô hình, vô hồn. Quên. Lãng…

Nhưng tôi và anh em xung quanh có thể nào quên như thế. Chúng tôi vẫn còn nhớ câu chuyện chú kể về anh Bảo Phúc, giọng chú lúc ấy như chùng hẳn lại: “Mình đặt bàn thờ Phúc ở nhà. Anh có thờ em bao giờ đâu? Nhưng mình đặt đó vì mình vẫn nghĩ Phúc nó còn sống đó. Đôi khi, mình lên ngủ ở cái phòng thờ đó, nhìn nó, như thể hai anh em vẫn còn đang trò chuyện”.

Chúng tôi đã không khóc khi nghe chú nói thế nhưng thực tế là không thể khóc được nổi nữa. Chúng tôi không muốn chú thấy hình của những dòng nước mắt ấy khác đi, và hơn tất cả, chúng tôi muốn được nghe chú Chấn cười đùa tếu táo, đó mới đúng là chú Chấn của tất cả, chú Chấn thực nhất, chân nhất và vẹn nhất.

Đã biết bao nhiêu lớp nhạc sỹ trẻ sau này (mà thật ra không còn trẻ nữa) đã từng được chú dẫn dắt vào nghề từ khi mới đi những bước đầu tiên, y như anh Sa dẫn dắt thằng Hoàng, thằng Hữu hôm nay đó thôi. Chú như con đường lót những lớp gạch son cho bọn trẻ đặt chân lên, hồn hậu, đam mê và cũng tận hiến phụng sự từng nốt nhạc. Rồi một ngày kia, tất cả nhận thấy đâu đó có loài rêu xanh đã phủ đầy lên lối gạch son ấy, phủ lên như muốn khuất lấp đi; muốn xoá sạch đi màu gạch son trên đó.

Với loài rêu ấy, màu gạch son được coi là đã cũ và chúng muốn màu xanh rêu của chúng lên ngôi. Nhưng chúng tôi không bao giờ thấy đó là màu gạch son cũ kỹ. Vẫn là màu gạch của chú Chấn những năm xưa, 1968; những năm đã qua, một-chín-chín-mấy; những năm mà chú tạo cảm hứng cho một lớp trẻ hăm hở bước vào con đường của những ô kẻ; những khóa Sol; những khoá Fa; những dấu lặng nằm nghiêng; những đường sổ trường canh nằm dọc; những nốt tròn lay láy; những nốt móc đơn- móc kép vụng về…

Con đường ấy lũ trẻ chưa từng hình dung chúng sẽ đặt chân lên mà chúng chỉ dám đứng xa chiêm ngưỡng như một thú vui của ham mê mà thôi. Nhưng rồi chú, và lớp người của chú, không lời thôi, đã cho chúng biết đó là đường đi của đời; của nghề; của nghiệp; của mưu sinh đấy nhưng cũng là của công danh đấy.

Con đường đó, chúng tôi gọi là con đường lót lớp gạch son, mà hôm nay, chúng tôi vẫn cố nhìn từng viên gạch cũ, là chú, là bạn bè chú: là Bảo Chấn; là Bảo Phúc; là Quốc Dũng… để thận trọng đặt chân lên mà đi tiếp, đi mải miết bất chấp ngoài kia, nhiều người ào lên những chỗ lũ rêu cố phủ lấp con đường mà không biết rằng đường rêu trơn, không chỗ níu tay, nhiều khi, trượt ngã...

Hà Quang Minh

Thực hiện Đề án của Bộ Công an, Công an tỉnh Tiền Giang đã bố trí 989 cán bộ Công an chính quy đảm nhận các chức danh tại 150 Công an xã, thị trấn. Lực lượng Công an chính quy về xã đã bám cơ sở, bám dân, chủ động nắm địa bàn, đảm bảo giữ vững bình yên ở địa bàn cơ sở.

Gần nửa thế kỷ đã trôi qua nhưng cứ mỗi dịp 30/4, khi nhân dân cả nước kỷ niệm, ôn lại những trang sử hào hùng của dân tộc thì trên mạng xã hội, các thế lực thù địch, đối tượng phản động, cơ hội chính trị tái diễn điệp khúc xuyên tạc về tầm vóc, ý nghĩa lịch sử của đại thắng mùa xuân năm 1975 cũng như bản chất cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước của dân tộc ta. 

Ngoại trưởng Mỹ Antony Blinken hôm nay, ngày 29/4, sẽ tới Saudi Arabia nhằm tiếp tục nỗ lực đạt được một thỏa thuận ngừng bắn ở Gaza. Chuyến công du diễn ra trong bối cảnh cộng đồng quốc tế đang tăng tốc nỗ lực nhằm đạt được một thỏa thuận chấm dứt xung đột và ngăn chặn cuộc tấn công trên bộ theo kế hoạch của Israel vào thành phố miền Nam Rafah của Gaza. Bên cạnh đó, giao tranh giữa Hezbollah - lực lượng dân quân thân Iran ở Lebanon - với Tel Aviv đang leo thang nhanh chóng và có thể gây ra thảm họa cho cả hai bên.

Theo thống kê từ Công ty Quản lý bến xe Hà Nội, trong dịp nghỉ lễ 30/4 và 1/5 dự kiến lượng khách qua bến xe gia tăng. Công ty cổ phần Bến xe Hà Nội đã lên kế hoạch tổng lượng xe tăng cường 715 xe, trong đó Bến xe Giáp Bát tăng cường 224 xe; Bến xe Gia Lâm tăng cường 82 xe và Bến xe Mỹ Đình là 409 xe.

Theo Cục An toàn thông tin, Bộ Thông tin và Truyền thông (TT&TT), kỳ nghỉ lễ 30/4 và 1/5 năm nay kéo dài hơn mọi năm nên người dân sẽ có nhiều kế hoạch, dự định đi du lịch, nghỉ dưỡng. Lợi dụng thời điểm này, các đối tượng thực hiện hàng loạt chiêu trò lừa đảo du lịch khác nhau nhằm chiếm đoạt tài sản người dùng.

Thứ trưởng Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Trần Thanh Nam cho biết, nếu không có gì thay đổi, đến tháng 8/2024 chúng ta sẽ có sản phẩm “lúa giảm phát thải”. Đến năm 2025 sẽ triển khai mở rộng và đạt từ 300.000-500.000ha. Ở giai đoạn 2026-2030, mỗi năm tăng thêm 100 ngàn ha để đạt 1 triệu ha chuyên canh lúa chất lượng cao và phát thải thấp ở đồng bằng sông Cửu Long.

Hôm 28/4, tỷ phú Elon Musk đã bất ngờ tới Bắc Kinh và gặp gỡ Thủ tướng Lý Cường. Đây là lần thứ ba ông Elon Musk đến Trung Quốc - thị trường xe điện lớn nhất thế giới, trong vòng chưa đầy một năm. 

Thời gian gần đây, trên địa bàn tỉnh Thừa Thiên Huế nói riêng và cả nước nói chung, những cái chết đau đớn do tự hủy hoại bản thân của học sinh, sinh viên liên tiếp xảy ra, đang trở thành nỗi ám ảnh đối với gia đình, nhà trường và xã hội. Các chuyên gia tâm lý cảnh báo, nếu gia đình và nhà trường không có giải pháp hỗ trợ kịp thời thì ý nghĩ tự tử trong giới trẻ sẽ có dấu hiệu gia tăng.

Trong trận đấu với Tottenham tại vòng 35 giải Ngoại hạng Anh 2023/2024 diễn ra tối 28/4 (giờ Việt Nam), Arsenal đã dẫn trước tới 3-0 trước đối thủ nhưng suýt chút nữa đánh mất chiến thắng khi để đối thủ ghi liền 2 bàn trong hiệp 2.

Công an tỉnh Nghệ An và Cục An ninh mạng và phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao (Bộ Công an) đồng chủ trì vừa đánh sập đường dây tội phạm xuyên quốc gia, bắt 12 đối tượng điều hành, quản lý website "Thiendia2.cc" (hơn 1,1 triệu thành viên trên toàn cầu) truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy trên mạng internet (đã tán phát trên 19 triệu nội dung đồi trụy với hàng trăm triệu lượt truy cập). ''

Khi phát hiện người phụ nữ bế trên một cháu bé đang khóc không ngớt và chân tay co giật đứng ở lề đường, tổ tuần tra của Phòng CSGT Công an tỉnh Phú Thọ đã khẩn trương đưa cháu bé trong tình trạng sốt cao, co giật đến bệnh viện cấp cứu. Do được cấp cứu kịp thời, hiện tại cháu bé đã giảm sốt, bệnh viện đang tiếp tục theo dõi điều trị cho cháu ổn định.

Trung tá Hoàng Anh Công Minh đang làm nhiệm vụ đã ra hiệu lệnh dừng xe để kiểm tra thì đối tượng Phạm Ngọc An (SN 2001, trú xã Vinh Hà, huyện Phú Vang, Thừa Thiên Huế) điều khiển phương tiện, phía sau chở Trương Ngọc Thảo Nhi (SN 2009) tông thẳng vào Trung tá Minh khiến anh ngã xuống đường, bị thương.

©2004. Bản quyền thuộc về Báo Công An Nhân Dân.
®Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Công An Nhân Dân.
English | 中文