Phỏng vấn một con chim

17:15 21/04/2012
Phần I : Giải thưởng

Phóng viên: Thưa anh chim, anh đang chuẩn bị gì đấy?

Chim: Tuyệt nhiên chả có chi vĩ đại cả. Tôi đi làm. Tôi kiếm sống.

Phóng viên: Thưa anh, tuy chỉ kiếm sống nhưng anh luôn được rất nhiều kẻ nhìn theo một cách ngưỡng mộ.

Chim: Ái chà. Vì sao vậy?

Phóng viên: Vì anh bay. Anh chắc quá biết, muôn loài trên trái đất có nhiều phương thức chuyển động. Nào chạy, nào bò, nào bơi, nào nhảy. Nhưng bay vẫn là hành động đẹp đẽ nhất, có vẻ lãng mạn nhất và khó nhất.

Chim: Hiểu rồi. Máy bay do đó cũng được phát minh chậm hơn so với ô tô và tàu thuỷ.

Phóng viên: Đúng. Vì bay là một chuyển động phức tạp, đặc biệt khi bay cao.

Chim: Cám ơn. Nhưng nhà báo nói tất cả những điều đó ra để làm gì?

Phóng viên: Để phỏng vấn anh một vấn đề hiện nay xã hội rất ồn ào và bức xúc, nhất là sau nhiều sự kiện vừa qua. Đó là các giải thưởng trong lĩnh vực nghệ thuật.

Chim: A! Tôi biết chuyện đó. Nhưng sao nhà báo lại hỏi tôi. Tôi không phải ca sĩ, không phải diễn viên, không phải đạo diễn càng không phải ban giám khảo. Tôi có tư cách gì để phát biểu trong vấn đề phức tạp này.

Phóng viên: Tư cách chim. Chim bay. Mà các giải thưởng, theo suy nghĩ của nhiều người cũng là một hình thức chắp cánh bay.

Chim: Ai nói thế?

Phóng viên: Ai cũng hiểu thế. Chả thiếu gì những nghệ sĩ, sau một giải thưởng danh tiếng mà sự nghiệp khác hẳn ngày trước. Nói một cách văn hoa là địa vị bỗng nhiên vút lên cao. Anh thừa biết điều đó mà.

Minh họa: Lê Tâm.

Chim: Nhưng tôi cũng thừa biết nhiều người đoạt rất nhiều giải thưởng mà vẫn chìm nghỉm. Tuy vậy, nếu nhà báo đã tin tưởng, bà con đã gửi gắm và bản thân cũng thấy oai oai vì chả mấy khi được lên báo chí, tôi cũng xin cố gắng đưa ra suy nghĩ của mình về vấn đề này.

Phóng viên: Quý hoá quá.

Chim: Đầu tiên, ta cần định nghĩa giải thưởng là gì? Theo chim, đó là một danh hiệu, được một nhóm người chọn lựa, nhằm tuyên dương công trạng của một cá nhân hoặc một tập thể.

Phóng viên: Hay một tác phẩm.

Chim: Tôn vinh tác phẩm suy cho cùng cũng là tôn vinh tác giả của nó.

Phóng viên: Vâng.

Chim: Không ai biết giải thưởng đầu tiên của loài người ra đời trong thời gian nào, trong hoàn cảnh nào và có giá trị như thế nào. Nhưng tôi mạnh dạn đoán rằng, giải thưởng cho một thợ săn thời nguyên thuỷ là một miếng thịt to của con thú do chính anh ta săn được.

Phóng viên: Tôi cũng tin. Chắc chắn hồi đó, không ai nhận một cái cúp hoặc một tấm bằng.

Chim: Cũng chả ai nói cám ơn. Kẻ được giải lúc ấy chỉ xơi ngay miếng thịt trước con mắt nể phục và ghen tị của kẻ khác.

Phóng viên: Chim, anh nói điều đó nhằm mục đích chi?

Chim: Để nhấn mạnh rằng về cơ bản, giải thưởng bao gồm một lợi ích vật chất và một sự ngưỡng mộ kèm theo đố kị.  Đã hàng ngàn năm trôi qua và tính chất này hình như không thay đổi.

Phóng viên: Anh phát biểu như vậy không sợ làm các nghệ sĩ giận à? Ví dụ bây giờ một nhà văn hay một diễn viên đoạt giải thì làm sao có thể so sánh cái đó với miếng thịt ngày xưa?

Chim: Nhà báo là người cao quý, không muốn so sánh thế thì tuỳ. Nhưng nếu tôi là nhà văn, sau khi đoạt giải, sách tôi sẽ bán chạy hơn và do đó tôi có thể mua được nhiều thịt hơn. Tất nhiên, tôi biết có nhiều người sẽ không mua thịt mà mua hoa hồng chẳng hạn. Nhưng cuối cùng thì họ vẫn không bỏ hoa vào mồm, cho nên việc dùng thịt không phải nói lên sự thô thiển của tôi, mà chỉ khẳng định tôi muốn đi tới cái gốc của vấn đề.

Phóng viên: Tóm lại, anh tuyên bố các giải thưởng có một giá trị vật chất.

Chim: Và nếu chúng có giá trị tinh thần, thì tinh thần ấy cũng rất thuận lợi khi quy đổi ra vật chất. Định nghĩa như vậy để dễ dàng cho các tranh luận về sau. Nếu nhà báo đồng ý như thế thì ta tiếp tục, còn không hãy đi tìm những ai lãng mạn hơn chim.

Phóng viên: Chả còn ai đâu. Chả lẽ tôi lại đem vấn đề này bàn với cá sấu hay đười ươi.

Chim: Có thể nói không ngoa, sự phát triển của giải thưởng cũng đi theo sự phát triển của lịch sử loài người. Nghĩa là cũng theo các chế độ nô lệ, phong kiến, tư bản và cộng sản.

Phóng viên: Nhất trí.

Chim: Càng về trước, cái giải thưởng càng có tính áp đặt. Không có dân chủ trong xã hội thì cũng không có dân chủ trrong giải thưởng. Dân gian có câu “Vua khen là ấy mới tài. Vua ban chiếc áo với hai đồng tiền”. Có nghĩa là trong thời phong kiến, giải thưởng có từ “ban” chứ chả theo xét duyệt, bình chọn gì cả.

Phóng viên: Chính xác.

Chim: Hình thức “ban” thực ra vẫn tồn tại cho tới tận ngày nay. Nhưng đã từ lâu, người ta nhận ra rằng muốn giải thưởng có giá trị, nó không nên là sự quyết định của cá nhân nào, mà nên căn cứ vào một hội đồng chuyên môn.

Phóng viên: Dù cá nhân đó có là Nobel đi chăng nữa!

Chim: Vâng. Nobel lập ra một giải thưởng mang tên mình nhưng ông cũng không đứng ra xét. ông đủ thông minh để không làm thế. Muốn giải thưởng có giá trị lâu dài, nó cần được trao đổi giữa một nhóm người có trình độ và nhận thức phù hợp với thời đại.

Phóng viên: Đồng ý với anh.

Chim: Mối quan hệ giữa hội đồng và giải thưởng do họ bình chọn là mối quan hệ khăng khít, đến mức có thể nhìn giải thưởng biết Hội đồng và nhìn Hội đồng biết giải thưởng.

Phóng viên: Y như đạo diễn Vũ Ngọc Đãng có nói nhân giải “Cánh diều vàng” vừa qua.

Chim: Câu nói ấy không có gì xúc phạm và nếu chả phải như thế mới là điều ngạc nhiên. Nhưng thôi, về “Cánh diều vàng” ta sẽ nói sau.

Phóng viên: Vâng.

Chim: Không có giải thưởng nào tách khỏi xã hội mà nó sống. Nếu một xã hội có tính đề cao những gì tìm tòi mới lạ thì các tác phẩm “bảo thủ” sẽ chả còn cơ hội và ngược lại.

Phóng viên: Anh nói như thế tôi không đồng ý rồi. Một ban giám khảo tiên tiến sẽ đủ sức thoát ra khỏi ràng buộc của dư luận, sẽ có những quyết định đi trước hoặc đi ngược lại với nhận định của số đông chứ ?

Chim: Vâng. Vậy số báo tới, chúng ta sẽ bàn về ban giám khảo.

Lê Thị Liên Hoan

Nếu có cơ hội đến Điện Biên dịp kỷ niệm 70 năm Chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ, nhất định bạn không thể bỏ qua các di tích lịch sử gắn liền với một “thiên sử vàng” của dân tộc Việt Nam; là nơi các thế hệ đi trước đã  hy sinh của bao máu xương để làm nên chiến thắng “Lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu”.

Là đơn vị chủ công trong công tác bảo vệ tuyệt đối an ninh, an toàn các hoạt động kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ nói chung, Lễ diễu binh, diễu hành nói riêng; thực hiện nhiệm vụ bảo vệ vòng trong cùng, các đơn vị của Bộ Tư lệnh Cảnh vệ đã chủ động triển khai lực lượng, trang thiết bị, phương tiện phục vụ công tác bảo vệ.

Ngày 5/5, Cơ quan CSĐT Công an TP Hồ Chí Minh hoàn tất kết luận điều tra, chuyển hồ sơ sang Viện KSND cùng cấp đề nghị truy tố Nguyễn Thanh Tâm (SN 1997, ngụ huyện Củ Chi) về tội: "Giết người" và "Cướp tài sản".

Ngày 4/5, Thượng tướng Nguyễn Duy Ngọc, Ủy viên Trung ương Đảng, Thứ trưởng Bộ Công an đã có Thư khen gửi Giám đốc Công an tỉnh Hải Dương; đồng chí Cục trưởng Cục An ninh mạng và phòng chống tội phạm sử dụng công nghệ cao về thành tích triệt phá nhóm đối tượng hoạt động thu thập, tàng trữ, trao đổi, mua bán trái phép thông tin tài khoản ngân hàng nhằm mục đích lừa đảo chiếm đoạt tài sản, rửa tiền với quy mô rất lớn, lên đến hàng nghìn tỷ đồng.

Hướng tới 70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ (7/5/1954 - 7/5/2024), 66 năm Ngày Truyền thống lực lượng An ninh chính trị nội bộ (10/5/1958 - 10/5/2024), từ ngày 3 - 5/5, Công an tỉnh Nghệ An tổ chức giao lưu, học tập kinh nghiệm giữa lực lượng làm công tác An ninh chính trị nội bộ các tỉnh Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế và TP Hà Nội.

Sau khi tìm đến các mỏ khai thác đá trái phép, Phạm Ngọc Hùng cùng đồng bọn đã tự xưng là nhà báo, có mối quan hệ quen biết với nhiều lãnh đạo nên đã đòi bảo kê, thu mua đá rồi chiếm đoạt số tiền hơn 500 triệu đồng.

Trước năm 1954, Sân bay Điện Biên vốn là sân bay dã chiến của quân đội Pháp. 70 năm sau, qua nhiều lần nâng cấp, Sân bay Điện Biên đã trở thành sân bay dân dụng hiện đại, đáp ứng khai thác máy bay cỡ lớn, là cầu nối kinh tế tại 6 tỉnh biên giới Tây Bắc.

Chiều 5/5, Cơ quan CSĐT Công an thị xã Hoà Thành (Tây Ninh) đã tạm giữ hình sự đối với Biện Văn Cường (SN 1982, ngụ thị xã Hoà Thành) và Khấu Văn Thum (SN 1986, ngụ Kiên Giang) để điều tra, làm rõ hành vi cố ý gây thương tích dẫn đến hậu quả chết người.

Tại dự thảo Nghị định về phát triển điện mặt trời mái nhà (ĐMTMN) tự sản tự tiêu, Bộ Công Thương đề xuất loại hình này lắp tại nhà ở, cơ quan công sở, khu công nghiệp để tự dùng, nếu nối lưới điện quốc gia sẽ ghi nhận sản lượng với giá 0 đồng. Đề xuất này gây tranh cãi.

©2004. Bản quyền thuộc về Báo Công An Nhân Dân.
®Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Công An Nhân Dân.
English | 中文