Năm lần tiễn con đi… năm lần khóc thầm lặng lẽ

17:07 03/08/2005

Mẹ Đỗ Thị Miễn,ngồi trước mặt chúng tôi trầm lặng và hiền hậu. Ít ai nghĩ con người với sức vóc nhỏ bé ấy đã vượt qua những tháng ngày đau khổ nhất của cuộc đời khi hay tin cả năm người con yêu thương của mình đi đánh giặc đã vĩnh viễn không về.

Năm lần khóc thầm lặng lẽ…

Không hiểu sao tôi cứ nghĩ rằng câu hát ấy trong bài hát “Đất nước” của nhạc sĩ Phạm Minh Tuấn là dành riêng tặng mẹ. Nhưng khác người mẹ trong bài hát, mẹ có tới năm người con mãi mãi không về. Đó là các anh Lương Văn Chương, Lương Văn Bửu, Lương Văn Châu, Lương Văn Sơn và người con nuôi của mẹ: anh Lương Hiền.

Xin bắt đầu câu chuyện về mẹ với một thời thanh xuân đầy vất vả mà cũng đầy hạnh phúc. Mẹ lấy chồng khi mới ngoài hai mươi tuổi. Những năm 1944, 1946, 1948 và 1955 mẹ lần lượt sinh các anh Chương, Bửu, Châu, Sơn. Các con còn nhỏ, chồng tham gia hoạt động cách mạng, vắng nhà thường xuyên nên công việc đồng áng một mình mẹ phải đảm đương. Vất vả lắm, nhưng thương đứa cháu mồ côi, mẹ lại  cưu mang nuôi nấng.

Qua chín năm chống Pháp gian khổ, cùng với quê hương, gia đình mẹ lại tiếp tục bước vào cuộc đấu tranh thống nhất đất nước. Vì bị giặc bắt tra tấn dã man nên sức khỏe giảm sút nghiêm trọng, ông ra đi ở tuổi 38, để lại cho mẹ mấy người con thơ dại. Năm ấy, đứa con cả Lương Văn Chương mới 12 tuổi, còn cậu út Sơn vừa tròn một năm. Thương các con và thương phận mình, lo làm sao nuôi nổi bốn đứa con thơ dại. Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, mẹ lăn vào lao động cật lực vừa để nuôi bốn đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn, để khoả lấp nỗi trống vắng.

Nhớ lại những tháng ngày ấy mẹ không khỏi ngậm ngùi. Bữa ăn thường xuyên của mấy mẹ con là cơm độn một phần cơm, chín phần sắn. Phần cơm ít ỏi nhất luôn để dành cho Sơn bé bỏng nhất nhà. Niềm vui, niềm hạnh phúc và cả mục đích sống của mẹ dồn vào bốn đứa con.

Thương mẹ vất vả nên các con của mẹ ai cũng ngoan và biết làm việc nhà từ nhỏ. Bài học về tình yêu thương, lòng căm thù giặc ngấm sâu vào mỗi người con của mẹ để rồi như một tất yếu, ngay từ khi trưởng thành, các anh đều lần lượt tham gia cách mạng.

Năm 1963, khi 19 tuổi, anh Chương nhập ngũ và được cấp trên chọn vào lực lượng an ninh. Năm 1966, con trai thứ hai anh là Lương Văn Bửu của mẹ cũng tiếp bước người anh xa mẹ lên đường đánh giặc. Còn người con thứ ba, Lương Văn Châu đi làm giao liên từ năm 14 tuổi. Rồi đến người con út Lương Văn Sơn cũng tiếp bước cha anh ra trận.

 Mãi sau này, nghe anh em đồng đội kể, mẹ mới biết cả bốn con đều vinh dự được đứng trong lực lượng an ninh vũ trang. Những năm 60, trong không khí sục sôi cách mạng, căn nhà của mẹ cũng là nơi đi về của các anh bộ đội. Căn hầm dưới nền nhà là nơi che giấu cán bộ, chứa lương thực, vũ khí tiếp tế. Còn mẹ, vừa hoạt động bí mật, vừa hoạt động công khai trong phong trào phụ nữ, tham gia các cuộc biểu tình, tranh đấu...

Trong mắt của bọn Mỹ- ngụy ngày ấy, mẹ cũng như bao người phụ nữ nông thôn khác tần tảo cấy lúa, trồng khoai. Nhưng không ai biết, mẹ sống kham khổ dành từng hạt gạo, củ khoai để chuyển vào căn cứ. Một lần, do nghi ngờ, giặc bắt mẹ và anh Lương Hiền lên đồn. Chúng tra hỏi, mẹ bảo: “Nhà nghèo, con tôi đi làm ăn xa. Chúng đi đâu, làm gì tôi làm sao biết được”. Không đủ chứng cứ, chúng đành cho mẹ về, còn anh Hiền bị chúng giữ lại. Không kể ngày mưa, ngày nắng, mẹ liên tục đi đòi chúng thả anh về. Chúng không chịu thả, mẹ nghĩ cách đưa anh Hiền trốn và ngầm báo cho anh Chương về đón lên căn cứ cách mạng. Thế là người con cuối cùng mẹ cũng đóng góp cho cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc.

Sau năm lần tiễn con đi, nỗi đau mất mát bắt đầu dồn dập đổ lên đời mẹ từ sau mùa xuân 1968. Sau cuộc Tổng tiến công và nổi dậy hồi tết Mậu Thân, mẹ nhận được tin anh Lương Văn Chương hy sinh. Nước mắt khóc thương người con cả chưa khô thì mẹ lại chứng kiến cảnh út Hiền, đứa con nuôi tội nghiệp bị giặc sát hại ở đầu xóm. Chính mẹ đã bế trên tay xác người con yêu dấu đi qua họng súng của kẻ thù đưa về vườn nhà chôn cất. Những ngày ấy, chiều chiều, người ta lại thấy mẹ ra con dốc gần nhà, nơi anh Hiền bị bắn, nâng niu từng viên sỏi trên tay. Còn đêm về, mẹ chong đèn đọc đi đọc lại lá thư anh Chương mới gửi. Lá thư ấy, cũng là lá thư cuối cùng với những dòng như sau: “Người ta bảo công cha, nghĩa mẹ, chữ thầy, nhưng với chúng con cả ba chữ trên đều dồn về cho mẹ. Mẹ đã tần tảo nuôi chúng con khôn lớn mà chưa biết khi nào chúng con mới đền đáp công lao ấy được…”.

Nỗi đau mất đứa con cả và con út chưa nguôi thì năm 1969, mẹ lại nhận được tin anh Châu anh dũng hy sinh. Ba năm sau, năm 1972, anh Sơn vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường. Bốn người con hy sinh đã để lại một khoảng trống lớn trong lòng mẹ. Cho đến đầu năm 1975, nghe tiếng quân reo thần tốc, mẹ đã mơ đến ngày chiến thắng, Bửu sẽ về với mẹ, với người vợ trẻ và đứa con 7 tháng của anh. Nhưng niềm mơ ước cháy bỏng ấy của mẹ lại cũng không thành. Chỉ trước ngày chiến thắng 30/4/1975 một tháng, anh Bửu của mẹ đã hy sinh trong một trận chiến đấu ác liệt với quân thù. Nỗi đau cuối cùng sao mà quá nặng! Mẹ không còn khóc bằng nước mắt mà khóc bằng những giọt máu trong tim. Nhìn những tấm bằng “Tổ quốc ghi công” được đặt lên bàn thờ, mẹ chỉ biết lặng câm, lúc ấy mẹ tin rằng các anh không bao giờ trở về nữa!

“Các anh không về, mình mẹ lặng im…”

Mẹ đã trải qua những tháng ngày đau thương ấy bằng nghị lực phi thường và bằng suy nghĩ mình phải cứng rắn để làm chỗ dựa cho người con dâu mới 20 tuổi và đứa cháu 7 tháng tuổi. Cũng chịu cảnh đơn chiếc từ hơn 30 tuổi, mẹ hiểu hơn ai hết nỗi vất vả của người phụ nữ. Ngày mẹ còn trẻ, có người khuyên mẹ đi bước nữa, nhưng nhìn bốn con thơ dại, mẹ quyết định ở vậy nuôi con. Cũng có lúc mẹ lại thầm nghĩ, ngày ấy, mẹ một nách bốn con, tuổi đã gần 40, ở vậy đã đành nhưng con dâu mẹ đang ở tuổi đôi mươi phơi phới tuổi xuân. Một đêm, đợi con dâu ru cháu ngủ xong, mẹ thắp hương khấn chồng và năm đứa con rồi gọi con dâu dậy. Mẹ khuyên chị đi lấy chồng. Nào ngờ, thay cho câu trả lời, con dâu mẹ lẳng lặng lấy bức thư của chồng (liệt sĩ Lương Văn Bửu) dặn dò chị chăm sóc mẹ giúp anh ra đọc. Đến lúc ấy, cả mẹ và chị đều ôm nhau khóc.

Đất nước hết chiến tranh, nhưng cuộc sống vẫn còn vô vàn khó khăn. Ngoài giờ làm việc, mẹ và chị lại tranh thủ buôn bán để kiếm tiền nuôi Hồng Quang ăn học. Mẹ luôn tâm niệm, khổ bao nhiêu mẹ cũng chịu được, chỉ lo cho con dâu. Có mảnh vải mới, hai mẹ con cứ đùn đẩy nhường nhau không ai chịu đi may. Cuối cùng, mẹ kiên quyết bắt chị nhận vì “con còn đi làm, phải mặc cho tươm tất”. Hai mẹ con đã dồn hết cả tình thương còn lại cho giọt máu duy nhất của liệt sĩ Lương Văn Bửu.

Mẹ bảo, những tháng năm cuối đời này, mẹ nguôi ngoai dần nỗi đau chính nhờ sự quan tâm chia sẻ của cán bộ, chiến sĩ công an tỉnh Quảng Nam. Ngày xưa và bây giờ cũng vậy, các anh coi mẹ như mẹ của mình. Ngày còn sống trong căn nhà gần trụ sở Công an phường Phúc Hòa (thị xã Tam Kỳ), mỗi lần mưa to, nhà bị ngập nước, các anh công an phường lại sang chuyển đồ giúp mẹ. Sau, mẹ chuyển nhà cũng vì một phần thương các anh vất vả quá.

Người cháu nội bé bỏng, côi cút năm xưa, nay đã trở thành một chiến sĩ công an tỉnh Quảng Nam. Mẹ vẫn thường khuyên cháu nội công tác tốt, noi gương cha ông giữ gìn phẩm chất người chiến sĩ cách mạng. Mẹ khoe, mẹ vừa lên chức “cố”. Bàn tay mẹ từng bồng con, ẵm cháu, giờ đây được chăm chút chắt của mình.

Mẹ tâm sự, ước nguyện lớn nhất của mẹ bây giờ là tìm được hài cốt anh Lương Văn Sơn. Nghe tin anh hy sinh tại dốc Bàn Đinh, nhiều lần mẹ tới đó tìm nhưng vẫn chưa tìm được. Những khi trời mưa gió, mẹ lại thương anh còn nằm dãi dầu nơi núi rừng miền Trung.

Trò chuyện với mẹ, tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp, vững chãi tỏa ra từ tâm hồn, tính cách của mẹ. Tôi thêm hiểu vì sao đất nước Việt Nam bé nhỏ lại có thể chiến thắng đế quốc Mỹ giàu mạnh. Cuộc đời của mẹ Đỗ Thị Miễn cũng như cuộc đời của hàng ngàn, hàng vạn người mẹ công an “bao lần tiễn con đi…” đã góp phần trở thành huyền thoại chung về Người Mẹ Việt Nam anh hùng!

Thảo Duyên

Ngày 26/12, Công an tỉnh Lâm Đồng tổ chức Hội nghị Tổng kết công tác Công an năm 2025 và triển khai chương trình công tác năm 2026. Thượng tướng Lê Quốc Hùng, Ủy viên Trung ương Đảng, Thứ trưởng Bộ Công an đến dự và phát biểu chỉ đạo hội nghị.

Viện KSND tối cao vừa ban hành cáo trạng vụ án “Giả mạo trong công tác”, “Đưa hối lộ” và “Lợi dụng ảnh hưởng đối với người có chức vụ, quyền hạn để trục lợi” xảy ra tại Công ty TNHH Khoa học TSL (viết tắt là Công ty TSL), Công ty cổ phần Khoa học Công nghệ Avatek (viết tắt là Công ty Avatek) và các tổ chức, cá nhân liên quan trên toàn quốc.

Sáng 26/12, TAND khu vực 2 (Hà Nội) mở phiên tòa hình sự sơ thẩm xét xử bị cáo Đặng Chí Thành (SN 1994, ở Chung cư Sky Central, phường Phương Liệt, Hà Nội) về tội “Gây rối trật tự công cộng”, theo quy định tại khoản 1, Điều 318 Bộ luật hình sự. Vụ án xảy ra ngày 9/8/2025 và đến ngày 10/8/2025, Thành bị bắt tạm giam. 

Sau dấu mốc lịch sử tại SEA Games 33, võ thuật tổng hợp (MMA) Việt Nam đang đứng trước giai đoạn phát triển mạnh mẽ chưa từng có. Trong bức tranh khởi sắc ấy, hệ thống giải đấu Lion Championship tiếp tục khẳng định vai trò là sân chơi chuyên nghiệp, góp phần quan trọng trong việc xây dựng lực lượng, nâng cao trình độ và đưa MMA Việt Nam từng bước hội nhập khu vực và quốc tế.

Thời gian qua, các cá nhân, tổ chức thù địch, phản động, số đối tượng cơ hội chính trị không ngừng tung ra những luận điệu xuyên tạc, bóp méo bản chất cách mạng của lực lượng CAND Việt Nam; cố tình quy chụp, bôi nhọ hình ảnh người chiến sĩ Công an, gieo rắc sự nghi ngờ, chia rẽ mối quan hệ gắn bó máu thịt giữa Công an với nhân dân – mối quan hệ đã được lịch sử cách mạng Việt Nam khẳng định là tất yếu, bền chặt và không thể tách rời.

Tổng thống Mỹ Donald Trump mới đây tuyên bố quân đội nước này đã tiến hành một cuộc không kích nhằm vào các tay súng của tổ chức Nhà nước Hồi giáo tự xưng (ISIL, còn gọi là ISIS) tại khu vực tây bắc Nigeria, trong bối cảnh Washington gia tăng sức ép liên quan đến vấn đề an ninh và tự do tôn giáo tại quốc gia châu Phi này.

Người dân sinh sống tại tòa nhà CC1, chung cư Tân Thành ECO2, phường Quảng Phú, tỉnh Thanh Hóa cho hay, dù họ thực hiện đầy đủ nghĩa vụ tài chính, nhiều hộ dân vẫn bị cắt nước sinh hoạt trong nhiều ngày liền. Cùng với đó là nỗi bất an thường trực khi hệ thống phòng cháy, chữa cháy hoạt động phập phù, thang máy liên tục trục trặc, an ninh trật tự thiếu kiểm soát…

Chiều 25/12, Tổ công tác số 4 của Bộ Công an tham gia hoạt động GGHB LHQ tại Phái bộ UNMISS, Cộng hòa Nam Sudan đã về đến sân bay quốc tế Nội Bài an toàn, kết thúc tốt đẹp nhiệm kỳ công tác. 18 tháng qua, họ đã có những đóng góp, làm được những điều tuyệt vời cho sứ mệnh GGHB quốc tế, cho người dân Nam Sudan, cho Tổ quốc và lực lượng CAND.

Thông tin từ Trung tâm dự báo khí tượng thủy văn Quốc gia, hôm nay (26/12), Bắc Bộ và Bắc Trung Bộ có mưa vài nơi, trưa chiều trời nắng. Trời rét, vùng núi rét đậm, có nơi rét hại. Vùng núi cao của Bắc Bộ cần đề phòng băng giá và sương muối.

©2004. Bản quyền thuộc về Báo Công An Nhân Dân.
®Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Công An Nhân Dân.
English | 中文