“Ô mai gót”
Tý vân vê cái chén, chăm chú nhìn sợi lông mèo bơi lập lờ thì Mao tới. Ra hiệu chủ quán tiếp thêm rượu, y lướt tay đổ đầy hai cái bát tanh mùi lòng. Rượu chao mình nhoài ra khỏi miệng rồi tuột vào lòng bát im ỉm. Cầm bát lên, y nhả giọng:
- Cạn hết. Nói tao biết thằng nào? Tao tặng cho nó vài xiên.
Đâm với xiên, biết nó là ôn vật nào mà xiên với đâm. Gẩy mụn cóc bám trên quả ổi, Tý cho vào mồm cắn. Ổi xanh lè, hắn ném bốp vào đầu con chó mớ ngủ. Chó dựng mõm lên kêu âu ẩu. Mụ Vấn chạy ra muốn ném lại một dây nhưng không dám. Cả làng này ai dám hỗn với hắn, kể cả bố vợ. Mao cố ý đặt chén đánh cạch:
- Mày say rồi. Hết gây với người lại gây với chó.
Tý xô lệch bàn, đứng tuốt dậy. Đời thằng Tý này chưa hề gây với ai chỉ toàn bị gây. Mở mắt ra đã thấy rừng, bốn bề âm âm binh binh. Tối ngày đi đốt than, ăn ở dầm dề với sên vắt. Lớn lên sang Lào đi gỗ rồi đặng số, đặng má từ khi sa vào chiếu bạc. Ra tù về rừng thì gặp Cúc, một ả buôn mật ong.
Cúc mê Tý từ đận chục can mật bị chặn cướp ở cửa rừng. Tý đi đốt tổ ong, gặp chuyện liền vung rựa giải vây. Về sau, ả bám như đỉa néo mông trâu, thứ tình yêu chết tiệt nảy nở rồi lớn ầm ầm. Anh ả ra mé làng dựng gian nhà gỗ, trồng độc ngô với chuối. Ngày tháng cứ âm ỉ trôi cho đến cái đêm Tào Tháo rượt. Tý cần sự đồng cảm, cần cả làng cười hề hề vào mặt mà bảo:
Đồ ngu! Làm thằng đàn ông lại đi ru đời sau vườn chuối. Mọi giá trị đều có thể thay đổi, một khi đã thay đổi thì không vớt vát gì được. Thằng đàn ông mặc quần thủng đ…ít để vợ no cái bụng chứ nhất quyết không san sẻ vợ mình với thằng khác. Cái áo rách vẫn ấm hơn cái áo da ư? Ấm cái quả đấm! Chỉ có đồ phì độn mới mặc cái áo bị chó nhay mà không biết trét đất lên người...
Phải tìm cho ra thằng mặt đen rồi xử tiếp! Vịn bàn đứng dậy, Tý chỉ về phía chấm sáng hắt qua phên liếp khi ẩn khi hiện:
- Con mặt dày. Nó đỏ lửa, chong đèn như không có gì xảy ra. Tao phải về, vắt nó ra bã.
- Sao đêm qua, mày không vắt?
M…ịa kiếp! Chỉ biết hỏi là giỏi. Tối qua, thằng Tào rủ thằng rượu, hai thằng vắt cho kiệt thì còn sức đâu. Tý liểng xiểng đi về phía rặng mây có ánh đèn ti hí. Chó quen hơi không buồn nhấc mõm sủa, lẳng lặng vùi mặt vào đống giẻ hôi hám. Đom đóm bé bằng hạt đỗ nay to hơn cái mũ cối, cứ rà rà như đĩa bay tìm nơi đáp hạ. “Cút…!” Mồm quát. Chân vắt sổ, Tý đi không vấp cục đá nào. Nhà ở kia, hết tròn lại méo, mờ lại đậm. Đi qua đống rơm ềnh àng, mắt Tý cháy rực lên như pháo sáng rồi tắt ngóm. Nhổ lát riềng đã xáp bã trong mồm, Tý cười méo cả con đường lèo xèo gió.
Đi mãi cũng về tới nhà.
Minh họa: Lê Tiến Vượng |
Tý ngồi trước vệ thềm có bãi rêu chết khét. Gió tháng Bảy thổi rát bờ vai bám đầy đất đỏ. Vườn chuối xào xạc, tàu lá gãy gục còn gượng dậy đung đưa. Cảm giác trơ trọi, xói lở giữa cuộc đời lại ùa về sau ngần ấy năm chết rũ. Một ả buôn mật đã buôn cả cuộc đời một thằng đốt than. Dã man! Đàn bà là cái giống dã man. Ả ngọt như hũ sành ngấm mật vào tận tủy. Tý chỉ là hạng kiến, ruồi vì ham hố mà đắm vào rồi chết. Cái gì ngọt đều chua mồm giống bát nước ngô cho đường, uống vào cứ khe khé ở cổ, re rát mãi.
Toong! Tý nhặt dép ném vào cái can không ở đầu hồi. Ném đau can làm gì? Ném vào con đĩ sau tấm rèm rẻ tiền kia kìa. Không nhịn nổi nữa, hắn rít lên:
- Con đĩ! Mày đâu rồi?
Ả đợi sấm sét bổ đôi đầu nhưng hắn lại không rồ dại lên. Tý bê thúng lạc thư thả bóc. Bóng đèn bị khói quây đặc phả ra thứ ánh sáng muỗi mằn, mụ mị. Không ai nói câu gì mà nhà cửa, cây cối đã rũ rượi, tan hoang. Khuya khoắt, gió thốc qua vườn chuối, vò nham nhở tàu lá khô giòn rụm. Tiếng dế mỏi mòn sau lùm cây tã bã. Ả vấn tóc đi ra. Thấy cái kiểu rượu vào mà vẫn dủng dẳng, ả ngứa mắt ngứa cả mồm:
- Bây giờ, anh tính thế nào?
- Sao cô lại làm thế với tôi?
Câu hỏi theo vỏ lạc rơi xuống, không dép nào giẫm mà vẫn rào rạo như dao cạo rách mép. Trăng ngoi lên trải hơi lạnh khắp khoảng sân thống gió. Ả nhếch mép rồi xổ thẳng ra sân những lời gai buốt:
- Tôi chán… phải sống với một thằng tay trắng, mặt đen.
- Ngày xưa, cô bảo chỉ cần có tôi là đủ.
- Anh cứ thích nói chuyện ngày xưa. Hồi ấy tôi ngu giờ hết ngu rồi.
- Thế rốt cuộc cô cần gì ở tôi?
Hỏi thế cũng hỏi. Ả cần đủ thứ nhưng ả có được gì? Một con buôn đổ đường vào mật để kiếm lời. Mưa hay nắng phải còng lưng cuốc xới ngô, khoai. Làng nước nhìn vào hết mổ xẻ lại dè bỉu. Ả cãi cha, cãi mẹ để được cái gì? Hết vụ này đến vụ khác, trong gian nhà rách nát ả tự bào mòn tuổi xuân, chai lỳ cảm xúc. Củi than nhem nhuốc với tình ư? Câu ca dao đó xa xửa rồi. Ả không đẻ vì nghĩ “rèo rèo” của ả buôn mật với thằng đốt than sẽ lem luốc, đắng nghét như mẻ mật quá lửa. Ả muốn nó phải trắng trẻo, hồng hào như hạt lạc của vụ mùa mới. Hiểu chưa? Tý nhổ hạt lạc ra sàn, xấc giọng hỏi:
- Vậy nên, cô nghĩ có thể sống thế cả đời?
Ả đánh rơi giọt mồ hôi sắc vót. Tý nín thở nhặt lạc mốc vứt ra sàn. Cái gì mốc cũng phải bỏ, kể cả lỡ nhai nát bét vẫn phải nhổ. Nuốt thì móc họng ói ra, cố nuốt chỉ chuốc khổ vào người. Chưa thấy vụ lùm xùm nào ở làng êm ru đến thế. Chưa thấy thằng đàn ông nào lại bình tĩnh hơn cả bình thường cỡ đó. Lẽ ra, đêm qua Cúc đã bị chôn sống hoặc chí ít mặt cũng xoay đều như đĩa hát. Sự bình thản của hắn làm ả thấy sợ.
Ả từng xem phim về một gã bác sĩ già bị cắm sừng. Gã đã lần lượt dọn dẹp tất cả, cô vợ là mẻ rác cuối cùng. Cách thức rất tởn dị. Gã xẻo bay mông bà mẹ vợ béo tốt, thái mỏng mợt đem nướng trên bếp không khói, cuộn kèm rau xà lách để chống ngán. Tới gã nhân tình bị xén hai hạt mít đem nấu canh rong biển để dưỡng nhan cho vợ. Không tê, mê gì gã lẹm sạch mộng, mí đưa gương cho ả soi. Cô ả thất kinh lao vào bồn nước sôi vặn sẵn, chết bỏng.
Nghĩ tới đó, mặt ả vón lại còn một dúm như bi thuốc len vào nõ điếu. Ánh mắt thất thần bấu lấy bậu cửa hằn lại những vết xước nham nhở. Trông ả như xà ly hiện thân mỗi khi trăng tròn lên đến nóc ngôi mộ vắn số. Nhướt nhát và tanh tưởi. Đá rổ lạc vào gầm giường, hắn ra bàn làm bi thuốc. Đóm rơi vào bô, ẩm không đốt được. Sẵn cơn hắn chửi luôn đời chết dẫm đến ruốt bi thuốc cũng phá đám. Nhìn chiếc giường đẫm hơi nhộn nhạo Tý càng đổ gắt:
- Nhà nghỉ đầy ra. Sao lại ở đây?
- Nó thích ở đây.
- À ra thế. Nó đã quay lại chưa?
- Nó sang Lào rồi.
Làng này có cả lố thằng khăn gói sang Lào, biết nó là thằng ch…ó nào. Tý vò nát nắm vỏ lạc, đau đớn hóa đờm cứ dờn dợn nơi cuống cổ. Tý dẩu cổ lên để khạc thì trận gió lạc mùa ở đâu nhào tới ép hắn phải nuốt cục đờm đặc vào bụng. Cảm giác buồn nôn theo hắn bạc bợt suốt đêm dài.
…
Gió gào thét vắt khô dúm râu ngô vừa ló, chói chang dát vàng thêm lũy tre phờ rạc. Tý bê cơm nguội ra đầu giếng. Muôi cho vào mồm, muôi rải cho gà. Qủa cà pháo bào rát cổ họng, bọt mép tứa ra trông hắn đờ đẫn, đói khát như chó vào mùa dại. Nắng xiên qua vạt lá xót xảy. Tý vác cuốc ra ruộng. Thấm mệt, hắn ngồi bệt xuống trảng cỏ bị bò liếm. Trời trong. Mây trôi bâng khuâng rồi mỏng dần, tan vào nền trời mặn khăn khắt. Ở trên đó, hẳn lão Trời đang hả hê lắm, trông lồng lộng thế cơ mà. Lão cười cứ cười đi rồi hắn sẽ không chửi “mẹ kiếp” nữa đâu mà chửi “mẹ Trời”. Và hắn chửi thật:
- M…ẹ Trời! Se duyên cái kiểu gì. Se như con c…ờ ấy.
Gió táp vào cái mõm hỗn hào, hất hắn bổ ngửa. Tại sao, hễ gặp chuyện gì ai cũng lôi “Trời” ra để quở? Nghĩ đến đó, hắn bật dậy mắt mở to hết cỡ. Đúng rồi! Đêm nọ, thằng chó đẻ đó đã để lại một câu. Nó nói:
- “Ô mai gót!”
“Ô mai gót” là cái cuốc mẻ gì? Lẽ ra, lúc đó nó phải gọi “Ôi làng ơi? Ối cha mẹ ơi! Cứu với!” mới phải chứ? Hay đó là loại phương ngữ mới du nhập vào làng. Ai như mụ Vấn đang tới gần. Tý sấn lại chắn lối.
- Tôi hỏi cái này. Bà có biết “ô mai gót” là gì không?
- Tôi đi chăn bò từ bé, tiếng Việt chưa biết hết sao hiểu được tiếng Tây?
- “Ô mai gót” là tiếng Tây?
-Nghe cũng đoán được là tiếng Tây.
- Bà đoán mò, chắc gì đã là tiếng Tây.
- Tôi chắc chắn là tiếng Tây. Tránh ra. Chú đừng lâu nhâu nữa.
Manh mối vừa lóe lên đã tắt phụt. Rốt cuộc câu nói đó phọt ra từ mõm thằng nào? Ai chả nói được câu đó. Với cách nói hắn nghe được, tên đó hẳn có trình độ ngoại ngữ rất cao siêu. Ả ngủ với Tây chăng? Tây “ba lô” vẫn đạp xe qua đường mòn phía sau rừng keo. Vô lý! Tây vào làng lúc nào? Tây có chui vào xó xí, làng cũng biết mà mách. Không phải Tây thì là ta mà phải là ta có học, không làng nhàng xách chục chữ để rơi mười chữ được. Đừng có nói là…? Còn ai vào đây nữa, đích thị là một thằng giáo. Tý vứt cuốc chạy về nơi có tiếng trống ùng ùng, rốt ráo vào hàng nước.
- Bác biết hết giáo viên dạy tiếng Tây ở cái trường này không?
- Biết hết. Chú muốn học à?
- Không. Bác có hiểu “ô mai gót” là gì không?
- Là “Lạy Chúa tôi” hoặc “Ôi Chúa ơi”.
- Sao bác biết, hay vậy?
- Ôi dào… Phim ảnh nói cả ngày. Ai theo đạo Thiên Chúa thì nói luôn mồm.
Manh mối lại đứt đoạn trở nên manh mún. Tan tầm, lũ trẻ tràn ra đường dàn hàng ba hàng bốn. Tóm được đuôi xe, Tý bắt thằng cu Hiển tấp vào bãi cỏ:
- Vào đây. Vào viết giúp tao cái này.
- Dài không chú?
- Không dài. Tao đọc nhé: “Ô mai gót”.
“Ô mai gót” viết ra là “Oh my God”. Bố khỉ! Cả đời rúc xó núi biết cái “mũi lỏ” hình gì? Hết mở rộng, khoanh vùng Tý muốn chết não vì ai cũng như ai. Chán đời, hắn đi thẳng vào nhà thờ, tìm tới phòng xưng tội. Cha đạo mạo lại gần bức vách, nhỏ nhẹ hỏi:
- Con có điều gì muốn thưa với Chúa? Ngài sẽ lắng nghe, thấu hiểu, tha thứ, ban phước lành, cứu rỗi con.
Giọng cha xứ trầm ấm luồn qua ô cửa nhỏ có vách ngăn hình nan hoa. Tý nghĩ bụng, không ngờ Chúa lại vạn năng đến vậy, hèn gì ai gặp sự gì cũng cầu đến Chúa. Vậy Chúa hẳn biết thằng ôn vật đó là ai? Biết thế, vào hỏi Chúa ngay từ đầu. Có điều, cha xứ đâu phải là Chúa. Cha nghe hết chuyện có đưa chuyện như mấy mụ chèo bẻo trong làng không? Tý ngập ngừng:
- Tôi có chuyện cần Chúa giúp đỡ.
- Chúa ban ánh sáng khắp muôn nơi. Con sẽ tìm ra lối đi và nơi cần đến. Hãy trải lòng, con sẽ tái sinh.
- Thế còn Cha? Cha ở đây làm gì?
- Ta được Chúa cử đến. Ta là đôi tai của Chúa.
- Không! Tôi cần gặp Chúa. Chỉ có Chúa mới hiểu để giúp tôi. Ngài ấy sắp về chưa? Tôi có thể đợi.
- Chúa hiện hữu trong trái tim của mỗi chúng ta. Ngài không đi đâu cả. Ngài ở trên cao, với vườn địa đàng của mình.
Cha nói thế thì Tý không vân vi nữa. Chấp tay lên bàn quỳ, Tý thành tâm kể ra nỗi khổ.
- Cha ơi! Tôi đến đây không phải để xưng tội. Tôi muốn Chúa vạch mặt kẻ đã ngủ với vợ tôi trên chiếc giường của tôi. Tôi đã tìm hắn trong vô vọng. Chúa nhân từ xin hãy chỉ điểm giúp tôi.
- Con muốn trả thù sao?
- Không! Tôi chỉ muốn biết, nó là thằng nào.
- Sao con không học cách buông bỏ? Biết được rồi con sẽ làm gì?
- Không làm gì cả! Rốt cuộc, Chúa có chỉ giúp tôi không?
- Chúa nhân từ. Ngài tha thứ mọi lỗi lầm, chỉ lối cho trái tim yếu đuối.
Cha nói đúng. Yếu tim thì nhìn gì cũng tối tăm, mờ mịt. Gió sấy giòn chân tóc, Tý muốn về dội mấy gáo cho hạ nhiệt. Lối mòn dẫn về hồi nhà cỏ héo queo, mương nước rốc rác. Cá chết trầy vảy, cảnh thê lương như năm xảy ra hạn hán. Có tiếng “min khơ” bành bạch đỗ trước cửa, nghe cũng đoán được ai tới. Ả Cúc le te chạy ra, hứng trọn luồng khói hôi mù. Gạt khói, thị gọi to:
- Anh Mao!?
- Thằng Tý đâu?
- Anh ơi?! Em sợ lắm! Nhỡ nó lên cơn, giết hết cả nhà thì sao?
- Em yên tâm. Nếu giết, nó đã giết rồi.
- Nhưng, lạ lắm. Nó đang mưu mô việc gì ấy.
- Anh nghĩ, nó không biết... Có lẽ, đêm tối quá.
Tý giật lấy đoản rựa dắt ở vách lao ra sân. Mụ mái nhảy ổ chưa kịp đẻ phi xuống chạy bạt mạng. Mặt đ…ái ra máu, Mao hoảng hốt hỏi:
- Mày làm gì thế?
- Thằng chó! Hóa ra là mày.
- Mày nói gì, tao không hiểu!
- Mày với nó, khốn nạn với tao.
Mao, Cúc ngồi dưới bụi chuối thấp tè. Chân nhũn. Mồm á khẩu. Tý lăm lăm con rựa, phân vân chưa biết chặt lũ gian dâm ra làm mấy khúc. Chặt bét rải xuống ao làm mồi cho cá thì nhẹ quá. Cứ xin cái thủ cấp đem bêu ở cổng làng có khi lại đe được khối đàn bà đĩ. Nắng hầm hập. Tý lên cơn dại khiến cả làng náo loạn. Mao khẩn khoản cầu xin:
- Mày hiểu nhầm rồi. Mày phải tin tao.
- Tin mày, bao giờ mới hết ngu?
Tý miết dao khắp người, vừa mài vừa ngửa mặt lên trời tạ ơn Chúa. Nhờ có Chúa hắn đã biết “tin bạn mất vợ” là có thật. Cả làng đua mồm can, Tý càng hăng máu. Câm hết đi, đừng làm thằng này điếc nhĩ. Tý vung dao. Lão Om mếu máo:
- Thằng Tý giết người rồi.
Mụ Chanh nghe thế, ngất. Mấy mụ hổ báo nhất làng sổ cả ruột ra cổ. Một cảnh tượng tan nát, vùi dập. Tý chặt trụi vườn chuối. Ốc sên vỡ nhà chết dưới nắng, ruồi bâu ba lớp. Còn chút hơi, lão Om thều thào:
- Anh muốn gì?
- Tôi muốn, bọn nó lấy nhau. Không lấy, tôi giết hết.
Tý chỉ thẳng dao vào cái lò nặn ra Mao, Cúc. Làng đừng mơ quét được thằng ngáo này nếu tụi nó không vào một rọ. Thích thì cưới nhau đi, khỏi phải vừa đái vừa dòm. Ý Tý đã quyết, đố ai dám cãi.
…
Cả làng ới nhau đi dự đám cưới Mao, Cúc. Tý mượn hội trường xóm mở tiệc linh đình, loa đài ỏm tỏi từ tối hôm trước. Cúc hơn hớn như lần đầu xuất giá còn Mao ngồi im, chốc cười lấy lệ. Lão Om ốm nhũn chiếu không ra nổi, mỗi mụ Chanh ngồi đờ một đống. Huy “MC” xin xuống dưới kiếm vắt xôi vì chưa dẫn đám nào kỳ cục như thế. Không ai dẫn thì để Tý. Chả biết học lỏm từ bao giờ hắn dẫn như đúng rồi. Bà con, cô bác ai nấy đều muốn ngoác mồm ra cười mà không dám vì chả biết tâm trạng Tý lúc này thế nào. Có khi, hắn đã thủ sẵn rựa dưới gầm bàn, đợi thấy ai không vừa mắt là “phát”. Ai cũng huých nhau gắp nhanh, gắp sạch để còn về. Tý chưa say, dân làng đã rục rịch lủi về. Chợt trong đám đông nhốn nháo vẳng lên tiếng tây, ta lẫn lộn. Tý chỉ thẳng cái rựa về phía cổng:
- Ai? Ai vừa “ô mai gót”?
Không ai bảo ai, làng mạnh ai nấy chạy. Lân trốn lẹ. Tý vác rựa rời đi. Hoàng hôn xuống sớm hơn mọi khi. Đám cưới tan tác chỉ còn lũ chó với đống xương vương vãi. Làng đồ hai thằng đã lên đỉnh “Phu Xai” quyết sống mái một phen, hãy cá xem thằng nào vác con rựa vấy máu trở về.
Năm đó… Tý sa vào chiếu bạc của dân buôn gỗ. Ai chả biết, bài bạc là may rủi nhưng cái may của một thằng vừa tập tọe chơi lại là sự sỉ nhục với Lân. Y thấy buốt như bị hùm, beo cào vào hạ bộ. Lộc bất tận hưởng, Lân bắt Tý bỏ lại phí rủi ro để nếu bị úp còn có cái lo lót. Tiền chẳng là cái xơ mít gì to tát. Một thằng ăn hang ở hốc có tiền cũng chả để làm gì. Tý ghét là ghét bọn xỏ lá bịa ra luật để cướp. Tý thời đốt hết cho khói um lên, mỗi thằng hít một tý cho nở phổi.
Tý hơ qua, hơ về như các bà đốt vía. Ngứa mắt, Lân muốn bọc tiền muốn cả mạng của Tý. Khi mũi lê trờ tới ngực Tý thì “phặt”, ngón tay Lân đáp xuống bãi lá. Máu me nhoe nhoét, Lân gào như mất cả cuộc đời. Đau chứ gì? Mày hét đi. Hét to vào. Hét bé thế, sao át được cơn đau? Tý bình thản lấy rựa xới đất, tìm nơi yên nghỉ cho ngón tay có chiếc nhẫn tỳ hưu màu bã trầu. Lão Điền tới cứu giá, ngón tay bốc mùi ươn không cách gì nối lại. Cái tên Lân “bốn ngón” có từ dạo đó. Tý đi tù. Một thằng đốt than, mặt nhọ vẫn hoàn nhọ.
…
Sẩm tối, Tý áp sát cái lán thưng bằng vách nứa, bốn bề là rừng gió đang vào độ nẩy lá, một trận gió Lào khiến lá càng khát cháy. Chiếc xe bán tải đỗ sát bụi căng gai, gần đó suối chảy rì rạch như dao mài lên đá. Tý nhòm qua lỗ nứa, lán không có ai ngoài lão Điền với lái xe. Trên vách, bức ảnh Đức Mẹ Maria hiền từ sưởi ấm gian lán quạnh quẽ. Thấy Lân hớt hải đi vào, Điền thả điếu xì gà vào cái tráp bằng gỗ trầm, thủng thẳng hỏi:
- Đám cưới thằng Mao có to không?
- Bố! Con bị thằng Tý truy sát.
- Mày làm gì mà nó đòi giết?
- Con nói “Ô mai gót”. Nói có thế, nó vác dao rượt.
- Mày nói thế làm gì?
- Nói cho vui. Ai biết nó ghét câu đó.
- Dẹp đi. Tối nay, gỗ đi qua hẻm núi, tao có linh cảm xấu. Mày bảo, đổi hướng đi lối hang dơi.
Ván chót này có hạn gì thì cả nút đi đứt. Cả một đời giết rừng sẽ chết vì bị gỗ đè. Xì gà cháy hết nửa thì có tin báo, gỗ bị thổ phỉ cướp sạch. Một toán thổ phỉ người Lào chuyên săn trầm, giết người như ngóe. Hang dơi, con đường giúp lão làm vua gỗ đã bị lộ.
- “Ô Mai Gót!” (Oh My God!)
Điền tru lên như sói bị dồn tới mép vực. Vào thời khắc bấn loạn nhất, lão vẫn nhả âm gió rất chuẩn, nhẹ nhưng hết sức khẩn thiết. Điền vốn không sùng đạo. Một con chiên nửa vời tự tạo lối sống như có Chúa dẫn dắt. Kỳ thực, lão vẫn quen mồm rú gọi Chúa khi gặp những pha rối ren giống phim Mỹ. Thấy diễn viên ôm đầu kêu, Điền cũng kêu, lâu dần lão bị quen mõm không bỏ được. Cái đêm, bị Tý bắt gặp lão buột mồm viện tới Chúa nhưng sức mạnh giúp phi thân qua hàng rào là nỗi sợ bị Tý cắt lưỡi ném cho chó.
Tý không biết dạo gặp Cúc ở chợ, Điền rơi cả mắt vì sửng sốt. Một thằng đốt than lại rất biết khai khẩn đàn bà. Lão cười sằng sặc: “Mày dám xin ngón tay thằng Lân thì tao ngủ với vợ mày. Coi như huề cả bọn. Cả đời này, mày đừng mong mặt hết nhọ”. Mao dẫn Điền tới cà kê với Cúc. Tý cứ lành như đất, không nhận ra sự thay đổi của vợ. Kể ra, Mao làm chú rể cũng chả oan, ả Cúc chỉ là lộc lá do lão Điền cắt lại.
Chiếc bán tải vội vã rời đi, bỏ lại gian lán với ánh đèn vàng või. Cả đêm, Tý ngồi chống rựa tự thấy đời “rựa rạ” không hợp với làng, càng không hợp với đàn bà. Chi bằng về núi đốt than sống lại quãng đời du dật, lành như sợi tơ con nhện vẫn đánh đu, dão quá thì đứt. Đời cứ óng nhẫy như than thế mới khoái.
Mây lội qua ngọn rừng xơ xác. Trời vừa hưng hửng lại ngoen ngoét màu thịt trâu chết rét. Tý xách rựa, cứ thế nhè lối mòn dẫn lên núi mà đi.