Điều linh ứng
Có những hôm Mai ốm là Lan cũng ốm theo và ngược lại. Cái lần Lan trèo lên cây dừa bị ngã ngất đi, Mai vừa khóc vừa cõng bạn ra tận trạm xá. Không biết sức lực ở đâu nhưng Mai cõng bạn chạy băng băng. Cũng may mà kịp vì Lan mất máu nhiều quá. Từ đó hai đứa càng ngày càng thân nhau hơn. Khi hai đứa lớn lên, Lan trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, rực rỡ.
Bà nội Lan chép miệng: "Nó đẹp thế thì bố mẹ nó giữ làm sao được con. Con gái đẹp thì thường khổ, không sung sướng gì đâu". Mai thì rất cá tính, sôi nổi và mạnh mẽ. Cô không đẹp như Lan. Bù lại, cô có mái tóc dài đen óng và luôn ngát hương hoa bưởi khiến ai cũng phải chú ý ngắm nhìn.
Mẹ Lan thường mắng yêu: "Cha bố các cô. Chơi với nhau vừa vừa thôi. Lo mà lấy chồng đi. Suốt ngày bám lấy nhau như thế thì ma nào nó thèm để ý. Lại thành bà cô hết bây giờ". Lan ôm chầm lấy Mai cười khúc khích: "Bọn con không lấy chồng đâu mẹ. Cứ ở như thế này không thích sao mẹ? Nay mai nếu có lấy chồng mình sẽ lấy chồng chung, Mai nhỉ? Như thế là suốt đời được ở với nhau". Hai cô cười vang rồi lại nắm tay nhau chạy bên đồi đi lấy củi...
Sáng nay Lan đạp xe lên xã để gửi thư cho ông ngoại ở tận Đắk Lắk. Trời nắng to. Suốt từ sáng đến giờ Lan chưa được miếng gì vào bụng. Lên xã, Lan tìm mãi mới thấy cái thùng thư đặt ở gốc cây phượng già trước cổng ủy ban. Lan hối hả đạp xe về vì đã hẹn với Mai đi tập văn nghệ cho đội thanh niên của thôn. Bỗng "uỳnh" một cái, cô thấy mình nằm chỏng gọng dưới bờ ruộng. Cái xe đạp đổ kềnh, bánh xe quay tít. Thủ phạm gây ra vụ tai nạn đang đứng ngây ra nhìn.
- Anh kia, không dựng xe lên cho tôi mà còn đứng đấy! Thanh niên đi đứng kiểu gì thế! - Lan cáu kỉnh vì cái áo mới đã bị lấm bẩn.
Anh thanh niên giật mình cuống cuồng đỡ Lan dậy:
- Xin lỗi cô, tôi mới tập lái. Với lại… Cô xinh quá.
"Đúng là đáng ghét. Mình không ưa nhất là cái loại con trai gặp con gái ở đâu là tán tỉnh ở đấy" - Lan nghĩ thầm trong bụng. Anh ta tiến tới, dùng tay kéo Lan đứng dậy. Không hiểu sao khi đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình trong lòng bàn tay ấm áp, cứng cáp của chàng trai, Lan lại thấy tin tưởng và gần gũi đến lạ. Cả ánh mắt nữa, mới gặp sao mà đã thiết tha thế. Lan đỏ bừng mặt định bỏ đi nhưng vì chân đau nên không thể tự đi về được.
Lan về nhà chồng ở thành phố. Cô ngơ ngác, bỡ ngỡ với mọi thứ. Không ngờ nhà
Bố chồng là một cán bộ cao cấp. Gia đình gia giáo. Một cơ ngơi bốn tầng, có bà giúp việc nên Lan không phải làm gì. Sinh đứa con đầu lòng, cô càng nõn nà và óng ả hơn. Lan vẫn kể với Mai về cuộc sống của mình với sự tự hào thể hiện rõ trong mỗi lời nói. Ai cũng bảo Lan "chuột sa chĩnh gạo". Từ một cô gái nhà quê, sau một đêm trở thành nàng công chúa sống trong nhung lụa. Rồi chính nhờ nhà chồng đã biến cô dần trở thành một người khác. Lúc ở nhà cô mới học hết cấp ba mà nay đã có trong tay hai tấm bằng đại học tại chức. Cô đi làm tại một cơ quan văn hóa của nhà nước. Gia đình êm ấm, hạnh phúc.
Công việc của
- Anh đi công tác xa nhà trong lúc em đang bụng mang dạ chửa thế này, liệu có được không em? -
- Vì sự nghiệp của anh chứ em đâu có muốn. Sinh đứa thứ hai này không có anh bên cạnh chắc khó khăn lắm. Nhưng anh cứ đi đi, ở nhà đã có ông bà nội, bé Na cũng lớn rồi. À, cái Mai cũng đang làm ở
- Anh biết rồi. Anh sẽ cố gắng để có thời gian về thăm mẹ con em. Việc của Mai để xuống đó rồi anh tính.
Vì là chỗ bạn bè thân thiết, nên cả
- Anh à, không về được sao anh? Tuần sau em sinh rồi!
- Em thông cảm đi mà, cuối năm nhiều việc quá!
- Anh hay gặp Mai không? Nó về cơ quan anh làm chắc cũng vất vả lắm.
- Ờ... thì cũng vậy. Thôi nhé! Anh cúp máy đây!
Lan bất ngờ. Xa nhau lâu vậy mà đến nghe điện thoại anh ấy cũng không muốn.
- Chờ đã. Em muốn hỏi…
- Em hỏi đi, nhanh lên, anh bận lắm.
- Anh có yêu em không?
- Trời ơi, em kỳ cục thật. Hỏi gì lạ thế!
- Anh cứ trả lời đi. Có hay không?
- Ờ... thì có. Anh cúp máy đây!
Đầu dây bên kia vọng lại những tiếng "tút tút". Thôi đúng rồi. Mọi người đã nói đúng: Anh ấy đã thay đổi.
Mấy hôm trước, bà cô Lan lên kể chuyện rằng dư luận đồn
Đẻ cu Mít được hơn một tháng, Lan tức tốc bắt xe đi
- Anh lấy hộ em chai dầu ăn trong tủ.
Mai thản nhiên nhìn lại:
- Đến rồi đấy à? Đến rồi cũng tốt. Biết rồi thì về đi. Ở đây không có chỗ cho Lan đâu.
- Thật là mày không Mai? - Lan giàn giụa nước mắt - Mày có còn lương tâm không? Tao có gì không phải với mày mà mày nỡ đối xử với tao như thế - Tiếng cô nghẹn lại, ngắt quãng.
- Mày sung sướng, hạnh phúc thế đủ rồi. Bây giờ đến lượt tao - Mai quắc mắt, ánh mắt căm thù quyết liệt - Mày và
Lan sững sờ, choáng váng. Mai, bạn chí cốt của cô đã trở thành kẻ như vậy ư? Không còn là một cô bạn hiền lành, lúc nào cũng lo lắng, chăm chút cho cô nữa rồi. Còn
Cô không biết phải làm gì lúc này. Chân cô cứng lại, miệng đắng ngắt. Lúc chưa đến đây, cô định sẽ cho tình địch một bài học. Cô định khuyên răn chồng. Cô định sẽ gợi lại sự lãng mạn của ngày đầu... Nhưng tất cả đã tan thành mây khói. Là bất kỳ ai Lan có thể hiểu được. Đây lại là Mai. Là người quá hiểu cô. Là người mà cô gắn bó còn hơn chị em ruột.
- Em đến sao không gọi cho anh để anh đón? -
Lan bỏ chạy ra khỏi căn phòng ma quái đó. Cô bắt xe về ngay Hà Nội. Các con ơi, thế là hết thật rồi. 18 tuổi cô lấy chồng, 19 tuổi sinh con. Bây giờ mới 28 tuổi mà hạnh phúc đã tan tành như bong bóng xà phòng. Ngồi trên xe mà cô hoang mang vô độ. Thấy cô bỏ đi mà
- Tao và anh
Lan tắt vội máy. Nước mắt ướt đẫm vạt áo. Chỉ vì một người đàn ông mà Mai đã quay lưng lại với cô, đi ngược lại lý tưởng và cách sống của mình. Cô đã làm cho Mai bao việc tốt: nhờ chồng tìm việc cho bạn, giúp bạn học nghề, đưa mẹ bạn vào viện và chăm sóc tận tình... Thế mà Mai thật vô ơn, bạc nghĩa. Sự việc thế này cô chưa có phản ứng gì mà Mai lại nói với cô như vậy. Không được, mình không thể về mà sự việc còn dở dang. Nghĩ thế, cô liền xuống xe và bắt xe khác quay trở lại.
Mai đã về, chỉ còn
- Tôi và anh cần nói chuyện dứt khoát. Nhưng anh hãy bảo "nó" đừng có hỗn láo với tôi. Dù sao hiện giờ tôi vẫn đang là vợ hợp pháp của anh.
- Anh... anh thật có lỗi với mẹ con em, nhưng Mai đến với anh nhanh quá. Anh không kiểm soát nổi...
- Anh đúng là đồ tồi. Còn nó là con khốn nạn. Người ta nói: đánh đĩ bốn phương cũng phải chừa lấy một phương để còn quay về. Đằng này cả hai đều là loại tráo trở. Vì bố mẹ anh, gia đình anh có công cưu mang tôi nên tôi sẽ giữ thể diện cho anh. Nếu không tôi mà làm ầm ĩ lên thì cái tiếng nền nếp gia phong của nhà anh còn ra cái gì.
Lan dừng lại nhìn vào người chồng mà cô đã từng hết mực tin yêu, mối tình đầu lãng mạn và say đắm của mình. Vẫn là anh ấy mà sao yếu đuối và hèn nhát đến vậy. Cô nói nhát gừng như không còn phải là cô nữa:
- Còn - nếu - anh - muốn - tôi - sẽ - ký - vào - đơn - ly - dị - Cô dừng lại, nghẹn ngào - Nhưng... em sẽ đợi anh trong thời gian 1 tháng, anh bình tâm lại và hãy về với mẹ con em. Em vẫn mở cửa đợi anh về. Anh hãy nhớ chỉ một tháng thôi đấy.
Nói xong cô bỏ đi. Chuyến xe cuối cùng về Hà Nội đã chuyển bánh từ lâu. Cô lang thang trên phố vô định. Cô nhớ các con của mình quá. Đây là tài sản quý giá nhất của đời cô. Cô phải về với con cô thôi. Bố nó đã không xứng đáng thì cô phải làm gấp đôi công việc để nuôi dạy con khôn lớn. Cô nghĩ mà nước mắt cứ giàn ra…
Hôm ra tòa ly dị, cô hiểu bố mẹ
Lan vẫn còn nhớ hôm đó là ngày cuối cùng của thời hạn một tháng mà cô đặt ra cho
- Lan à, anh muốn quay về với mẹ con em mà không được. Anh đã đi quá xa rồi. Mai bây giờ đáng sợ lắm. Cô ấy thuê côn đồ không cho anh đi đâu một bước. Điện thoại thì bị tịch thu. Anh phải lén vào khu vệ sinh để gọi cho em. Anh ngạt thở mà không làm sao thoát ra được. Mai lại sắp có con.
Lại là những đứa con. Số phận chúng sẽ đi về đâu trước sự hỗn độn, vô trách nhiệm của người lớn. Anh ta lo cho đứa sắp ra đời, thế còn hai đứa con đang hiện hữu thì sao, chúng cũng cần có bố, có mẹ chứ! Lan đau xót ngắm nhìn hai đứa con thơ dại. Chúng còn quá bé nhỏ.
Mai cầm lá thư Lan để lại mà rưng rưng nước mắt. Cô thấy mình tồi tệ quá. Nhưng ngay từ ngày Lan quen
"Tao không còn giận mày nữa. Mẹ con tao đã bắt đầu quen với cuộc sống không có bố nó bên cạnh. Cũng không đến nỗi kinh khủng như tao hình dung. Hôm chia tay tao đã nói với
Mai như người vừa chợt tỉnh cơn mê. Tại sao mình lại làm vậy? Mình ác quá, tàn nhẫn quá! Để giành lấy một người đàn ông mà mình đã tự đánh mất mình, đánh mất một tình bạn đẹp đẽ, thiêng liêng. Mà mình đâu có giành được hạnh phúc từ anh ấy. Mình khâm phục Lan quá. Nó đã vượt qua thử thách như vậy thật nhẹ nhàng và kiên cường...
Mai chạy lại bế con lên. Ôi cu Bi yêu của mẹ. Mẹ con mình sẽ sống với nhau. Sẽ có một cuộc trao đổi thẳng thắn với bố con. Dù bố con lựa chọn thế nào mẹ cũng sẽ chấp nhận. Mai thấy lòng nhẹ nhõm. Đã lâu lắm rồi cô mới thấy thanh thản như vậy...