Mùa xuân nhớ hoa xoan

09:35 23/01/2023

Thường thì người ta hay nhớ đến những gì không còn nữa, tỉ như người thôn quê nhớ cái giếng làng, bến đò ngang qua sông, dân thành phố thì nhớ tiếng tàu điện leng keng, những tiếng rao đêm, nhớ những hàng rong xe đẩy…

Và, chẳng biết có gọi là lãng mạn không, cả những thứ đang mai một, hiếm hoi và mất dần cũng khiến người ta nhắc nhớ, như nhớ hàng cho thuê truyện, cửa hiệu giặt là, những rạp chiếu phim hằng đêm rải đều khắp thành phố… Rồi, (nói trộm) bỗng một ngày, vì lý do nào đó, người ta đốn hết hoa sữa, thì ca từ “nhớ phố Quang Trung, đường Nguyễn Du những đêm hoa sữa thơm nồng…” của nhạc sĩ Hoàng Hiệp lại chắc chắn trở thành nỗi nhớ trong luyến tiếc của bao người, không riêng dân Hà Nội! Nhưng lạ là, có những thứ, khi đang tồn tại lại không ít người dửng dưng, không biết cách gìn giữ, bảo vệ, thậm chí đôi khi còn xem thường, khó chịu, chỉ đến khi nó mất đi rồi mới hồi ức, mới da diết nhớ thương!

Với riêng tôi, mỗi dịp xuân đến, tôi thường hay hoài niệm về quê hương và nhớ hoa xoan đến lạ lùng. Bày tỏ điều này với lũ bạn, chúng nhíu mày: “Sao oái oăm thế, xuân về trăm hoa đua nở, nhớ gì không nhớ, lại nhớ hoa xoan?”. Tôi cũng không cắt nghĩa nổi vì sao nữa. Có lẽ rằng, phải chăng hồn quê với những hương vị giản dị, thân thương đã thấm đẫm trong ký ức kẻ ly hương chẳng thể nào phai nhạt, để cứ mỗi dịp xuân về lại hiển hiện trong hoài niệm rưng rưng.

Còn nhớ những ngày cuộc chiến tranh bắn phá bằng không quân của giặc lan dần tới Thủ đô, năm ấy, tôi mới lớp 5, nhưng cũng phải sơ tán về quê nội để đi học. Cữ đó vừa qua Tết, đầu mùa xuân. Ông cháu họ “cành dưới”, nhưng cũng hơn tôi ngót ba chục tuổi - dắt đi thăm khắp đầu làng cuối xóm. Nhìn con mương chạy dọc rìa làng, bên dưới ngâm những thân cây rêu phủ xanh rì, tôi tò mò hỏi : “Cây gì... mà người ta ngâm dưới nước, thế kia thì mục hết còn gì...?”, ông cháu cười :“À, đó là cây xoan, thứ này quê mình trồng nhiều lắm, gỗ xoan càng ngâm nước càng rắn chắc, không thể mối mọt, cong vênh. Hầu như tất cả vì kèo, xà cột, cửa giả nhà mình, và cả làng ta, toàn làm bằng gỗ xoan cả đấy...”. Rồi ông cháu chỉ tay lên mé vườn hai bên ngõ và cả dọc đường từ xóm ra đồng: “Chú thấy không, toàn xoan kìa. Nay đang mùa hoa xoan, nên nãy giờ ta đang đi trên thảm hoa xoan đấy thôi...”

Trời đang mưa bụi bay, bấy giờ tôi mới để ý suốt dọc đường ngõ, mặt đất như được rắc một lớp bột li ti, sắc trắng tinh khôi điểm chút tím dịu dàng. Ôi, hoa xoan! Tôi cúi xuống, khẽ khàng nhặt một đài hoa nhỏ xíu, nhỏ hơn cả chiếc khuy bấm, đặt giữa lòng bàn tay - Một bông hoa mảnh mai tí hon, cũng đủ cánh, nhị, đài, gần giống thứ hoa “sao” đồng nội mà sau này tôi biết. Mộc mạc, giản dị làm sao, mà cũng thân thuộc làm sao.

Thực tình, tôi biết đến hoa xoan chính từ những ngày đầu xuân về quê trọ học ấy. Không sặc sỡ, kiêu sa, đài các, có phải thế chăng, nên hoa xoan chấp nhận phận buồn để người ta cũng đặt tên “sầu đông”, chẳng mấy ai ngó ngàng tới? Và cái cách từng đài hoa theo nhau buông mình khỏi cành cao bay lẫn trong gió và mưa bụi rải lớp xuống mặt đường, cũng khiêm nhường và an phận làm sao! Hồng, lan, huệ, cúc, mai, đào... và trăm loài hoa khác đều đã được các nhà thơ gửi vào tác phẩm với bao ngôn từ hoa mỹ, lãng mạn, nhưng với xoan, có lẽ chỉ vài ba thi sĩ chân quê, thực sự sống gần gụi với quê hương mới từng nhắc đến.

Điển hình nhất phải kể đến hai câu thơ nổi tiếng của Nguyễn Bính : “Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay/ Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy...”. Xoan gần với chữ “xuân” - mùa của tình yêu và sức trẻ, có nhẽ vậy nên mới có câu “trai ba mươi tuổi đang xoan...”, rồi ca dao cũng mượn xoan để bay bổng nói lời tình yêu “lá này là lá xoan đào, tương tư gọi nó thế nào hở anh?”... Nói vậy để biết cây xoan đã gần gũi với đời sống người dân quê đồng bãi, lúa nước tự bao đời xưa. Mùa xoan nở cũng là cữ côn trùng sinh sôi, trong đó có muỗi, chứ phải đâu tại xoan nên sinh muỗi, mà ai đó vẫn oan uổng gán tội cho xoan, gọi là “muỗi hoa xoan”!

Dựng cây nêu đón Tết.  Ảnh: Tiêu Dao

Và, có lẽ khứu giác phải tinh tường lắm, người ta mới có thể cảm được hương hoa xoan. Không nồng hắc, sặc sụa, không ngát tỏa quyến rũ như nhiều loài hoa khác, xoan thầm lặng khuếch tán một làn hương riêng, nhè nhẹ thôi, nhẹ lắm, chợt thoảng trong khí xuân, như chỉ để báo hiệu sự hiện diện của mình, rồi lại theo gió bay về đâu xa lắm. Đi dọc đường quê những ngày xuân, hương xoan dường như không thể thiếu trong cảm nhận của người làng tôi. Bởi thế, cô bác xóm mạc luôn mặc nhiên coi hương xoan chính là hương xuân vậy. “Tháng ba về xuân dần hơn một nửa/ Ngõ nhà mình tim tím những nhành xoan”, bỗng nhớ câu thơ của Nguyễn Thị Như Quỳnh, rất có thể thời khắc viết câu thơ ấy, chị chưa phải nhà thơ, nhưng chắc chắn là một người con gần gũi, gắn bó với quê hương tha thiết và yêu quý mái tranh nghèo mình sinh sống. Vì sao ư? Cá nhân tôi chủ quan khẳng định rằng, ngay cả các thi nhân danh tiếng xưa nay, nào đã mấy ai, hay nói đúng hơn, rất ít người, dám chọn xoan để miêu tả, tôn vinh, ngâm ngợi ! Vẻ đẹp, dẫu rất giản dị, khiêm nhường chỉ có thể được tái hiện, khúc xạ qua cảm xúc của tình yêu thương thực sự.

Mùa xuân đến, hoa xoan kết từng chùm trên cành như những vầng tú cầu bồng bềnh hoang dã, trắng mờ như sương khói và tím đến hoang hoải, hư thực. Và cho dù, mùa hoa xoan cũng qua đi rất nhanh như nó xuất hiện, nhưng nếu không có hoa xoan, thực sự ngày xuân trên đường quê như thiếu đi một cái gì gần gũi, thân thuộc, phiêu du lắm... Liệu có đến một ngày như thế không, khi tiến trình đô thị hóa đang tỏa ra chóng mặt khắp các miền quê cả nam và bắc bộ. Sắt thép, bê tông như đang xóa dần sự tồn tại của những rặng xoan quê hương?! Không nói đâu xa, ngay ở quê tôi, xưa ra ngõ gặp xoan là thế, nhưng bây giờ nếu ai đó muốn dựng nếp nhà, chỉ hai trái ba gian thôi, đều phải gọi mua gỗ từ các tỉnh xa, mà cũng nào đâu có gỗ xoan!

Tranh: Văn Ba

 Với riêng tôi, mỗi bận trở lại quê nhà vào đầu xuân, lại lâng lâng nỗi nhớ con đường ngõ xưa rải trắng tím hoa xoan, vô tình vuốt mái tóc, bàn tay cũng có thể vương một vài đài hoa xoan nhỏ nhắn, khiêm nhường và dễ thương đến nao lòng. Tôi nao lòng bởi, cũng một kiếp hoa, mà sao ngỡ như xoan mặc nhiên bị người đời quên lãng, thờ ơ. Cũng một kiếp hoa mà những đài, những đóa hoa li ti kia chỉ phó mặc cho gió, cho mưa và chấp nhận nát dí dưới chân người! Cuộc đời sao nghịch lý, những lan, ly, cúc, huệ, hồng, nhài.... dẫu hương có tỏa ngát, nhưng cũng chỉ đến khi rũ cánh lìa tàn là chấm dứt, lại thường được người đời tôn vinh, ca ngợi, còn hoa xoan - hoa của thứ cây có ích cho đời, gỗ xoan cho người dựng nhà làm cửa - đã chẳng hề được chút ái mộ, nâng niu, lại còn có cơ mất dần theo năm tháng!

Tết này, tôi vẫn chọn du xuân nơi quê hương, và nỗi nhớ hoa xoan càng dậy lên khi dạo qua đường làng. Ông cháu họ xưa không còn nữa, nhưng những câu chuyện về bạt ngàn những cây xoan trong vườn, ngoài ngõ năm nào cứ hiển hiện, ám ảnh trong tâm trí, như một niềm tiếc nuối khó nói nên lời! 

Lê Tấn Hiển

Trong số 100 bị can có Nguyễn Nam Khánh (cựu Thư ký Phó Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ) bị đề nghị truy tố về tội “Lợi dụng ảnh hưởng đối với người có chức vụ, quyền hạn để trục lợi”; Đoàn Hữu Lượng (Chủ tịch HĐTV Công ty TSL) và Hồ Thị Thanh Phương (Giám đốc điều hành TSL, sau đó là Giám đốc điều hành Công ty Avatek) bị đề nghị truy tố về hai tội “Giả mạo trong công tác” và “Đưa hối lộ”.

Do ảnh hưởng liên tiếp của bão lũ, đặc biệt là các đợt lũ lịch sử cuối tháng 10 và đầu tháng 11 vừa qua đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến du lịch - ngành kinh tế mũi nhọn của Huế. Thế nhưng với sự nỗ lực của thành phố cùng với đó là địa phương được chọn làm tâm điểm của du lịch cả nước khi đăng cai Năm Du lịch quốc gia nên ngành du lịch Huế vẫn tăng trưởng mạnh mẽ.

Khi bản ngã của những tâm hồn tội lỗi được bóng tối online đồng lõa, bỗng chốc hóa thành bi kịch. Từ bạo lực để lấy view đến thử thách tử thần, bóng tối online tràn ra đời thật với những cú nổ khiến cả xã hội lạnh gáy. Ngoài việc đồng lõa, nó còn phản chiếu một sự thật: Con người ta đã tìm thấy bản ngã của mình ở trong một thế giới u tối, nơi tên thật được thay thế bằng nick ảo và ngay đến ảnh đại diện, cũng không nhất thiết phải là mình.

Chiều 19/12, Thượng tướng Trần Quốc Tỏ, Uỷ viên Trung ương Đảng, Phó Bí thư Đảng uỷ Công an Trung ương, Thứ trưởng Bộ Công an đã dự Lễ trao tặng Huy hiệu 30 năm tuổi Đảng cho đồng chí Bí thư Đảng uỷ, Cục trưởng Cục Truyền thông CAND; dự và phát biểu chỉ đạo tại Hội nghị tổng kết công tác năm 2025, triển khai chương trình công tác năm 2026 của Cục Truyền thông CAND.

Cuộc xung đột Nga – Ukraine hiện đang dịch chuyển dần từ chiến trường vật lý sang một không gian ít ồn ào hơn nhưng không kém phần quyết liệt: mặt trận pháp lý. Nếu trong hai năm đầu, trọng tâm là pháo, tên lửa và lãnh thổ, thì từ giữa năm 2024 đến nay, đặc biệt trong những tháng cuối năm 2025, luật pháp quốc tế ngày càng được kéo vào vai trò trung tâm: vừa là công cụ truy cứu trách nhiệm, vừa là đòn bẩy chiến lược, và đôi khi là “lá chắn” để các bên tự giảm rủi ro ngoài dự tính.

Thời tiết miền Bắc tiếp tục có sương mù và rét vào sáng sớm, đến trưa chiều hửng nắng ấm với nền nhiệt tăng lên mức 26 độ C. Khu vực Nam Bộ trời nắng nóng, nhiệt độ cao ở mức 34 độ C.

Ngày 19/12, Công an tỉnh Thanh Hoá thông tin, Cơ quan Cảnh sát điều tra vừa ra quyết định khởi tố vụ án, khởi tố 7 bị can về hành vi nhận hối lộ, xảy ra tại Cảng vụ hàng hải Thanh Hóa. Các đối tượng bị cáo buộc đã nhận tiền để không gây khó khăn, đẩy nhanh thủ tục cấp phép cho tàu rời cảng.

Liên quan vụ tàu cá bốc cháy và chìm đắm trên vùng biển Trường Sa, thông tin từ Bộ Tư lệnh Vùng 4 Hải quân chiều 19/12 cho biết, 52 ngư dân trên tàu cá này đã được chuyển tiếp từ tàu KN-364 của Bộ Tư lệnh Vùng Cảnh sát biển 2 lên xuồng của bộ đội hải quân đưa về vào đảo Song Tử Tây trong sáng cùng ngày.

©2004. Bản quyền thuộc về Báo Công An Nhân Dân.
®Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Công An Nhân Dân.
English | 中文