Nghệ thuật đích thực không thể nhạt

09:23 23/02/2006

Kẻ thù của nghệ thuật, không gì khác, chính là căn bệnh nhạt. Bởi vì nghệ thuật chính là sản phẩm của những phút đi đến tận cùng cảm xúc của người nghệ sỹ. Mà khi anh chỉ sáng tạo nửa vời hay anh giả vờ sáng tạo, thì tác phẩm nghệ thuật đó chỉ là một cái xác hời hợt, nhạt nhòa.

Ấy thế nhưng, vào những ngày này của thế kỷ hai mốt, nghĩa là khi những tự do sáng tạo được đề cao và tôn trọng, chúng ta vẫn thường xuyên phải ăn những món fastfood nghệ thuật giống hệt nhau. Những đĩa nhạc hời hợt, những bộ phim giả cầy, những cuốn sách tô vẽ đi bên lề đời sống… Tất cả những điều đó là hệ quả tất yếu của một đời sống nhạt nhẽo, một đời sống mà ở đó người nghệ sỹ không dám sống hết mình, không dám thẳng thắn với ham muốn của mình và không biết chán những gì lặp lại…

Tất nhiên, không thể phủ nhận nghệ thuật trước hết là thứ dành cho những tài năng. Bởi có những người cả đời viết văn, có khi đổ cả máu tươi trên trang viết, mà vẫn không có những tác phẩm lớn. Tài năng là cái cần thiết cho mỗi nghệ sỹ. Nhưng tôi cho rằng, trong những trang viết mà nhà văn đó tâm huyết cả đời, lao động cật lực, dẫu không có những trang tài hoa lấp lánh nhưng sẽ có những trải nghiệm sâu sắc, những trang ấm áp và nhân văn. Đó chính là món quà của cuộc sống dành cho người chăm chút và chuyên cần với con chữ…

Nhà văn chính là người đi đến cùng những số phận, đi đến cùng nỗi cô đơn của con người. Nhưng nếu chúng ta cứ ngày ngày ngồi trong những căn phòng máy lạnh rỉ rả, sáng đưa vợ đi làm, chiều tan sở đón con, mọi việc tuần tự như thế thì dường như những góc khuất, những va đập của đời sống chẳng bao giờ chạm vào đời ta, những số phận bên ngoài phận sự và công việc của ta sẽ không bao giờ xuất hiện. Và cái sự công chức hóa nhà văn đã biến mọi thứ trở nên vừa phải, mọi tác phẩm đều thẳng thắn thơm tho và chúng không làm chết ai. Chỉ có điều, người đọc không màng tới nó, cũng không hề cảm thấy mình vừa bỏ lỡ một cơ hội quý giá để khám phá những điều mới mẻ.

Khi một tác phẩm nghệ thuật xuất hiện, người ta cần xem nó có ấn tượng hay không. Rồi sau đó mới nói đến chuyện nó hay tới đâu, nó ấn tượng thế nào. Và người nghệ sỹ, không gì khác, chính là phải đi đến tận cùng con đường của mình, dù con đường đó có nhiều đau đớn, gặp nhiều sự hắt hủi. Ấy là khi người nghệ sỹ bộc lộ hết bản lĩnh của mình.

Sự đổi dòng liên tục của các trào lưu nhạc trẻ thời gian qua cũng chính là việc giới ca, nhạc sỹ hiếm người có cá tính và đủ bản lĩnh để đi đến cùng với lựa chọn đầu tiên. Sự nhạt nhẽo là quá rõ ràng, nó thể hiện ở sự trùng lặp, sự hời hợt trong cả lối sống và phong cách biểu diễn và các ca sỹ như những con tắc kè hoa, tha lôi gương mặt mình vào tất cả những gì mà họ tưởng như là thị hiếu của khán giả.

Trong môi trường ấy, những người khôn ngoan và dám sống với dòng nhạc của mình đến cùng sẽ có những thành công không thể phủ nhận. Đó là Đàm Vĩnh Hưng với dòng nhạc thị trường sôi động, đó là Duy Mạnh đi đến tận cùng của sến thành thị, đó là Mỹ Tâm với dòng teenpop dễ nhớ, dễ thuộc, là Quang Dũng với dòng nhạc tiền chiến… Những giọng ca ấy có thể sẽ bị nhiều búa rìu, có thể bị những người làm nghề đánh giá không cao, nhưng họ thực sự là ngôi sao, là đỉnh cao trong dòng nhạc mà họ lựa chọn.

Sự nhạt nhẽo vốn là căn bệnh trầm kha của văn nghệ Việt Nam. Bởi những gì được coi là thành tựu trong các lĩnh vực nghệ thuật đều là những đứa con được các nghệ sỹ mang nặng đẻ đau, được khai sinh trong những hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt. Một tác nhân dẫn đến căn bệnh nhạt chính là sự nể nang, dĩ hòa vi quý và không ai dám nghe những lời nghịch nhĩ. Thế mới có chuyện một lời nói thật mà có những nghệ sỹ thù nhau suốt đời.

Sự nể nang không chỉ làm cho văn nghệ nhạt nhẽo mà còn làm cho đời sống văn nghệ không lành mạnh. "Nể quá phải dùng", đó là lời thường xuyên của các vị biên tập khi nói về những tác phẩm nhạt nhẽo xuất hiện đều đặn. Và không hiểu cố tình hay vô ý, không ít văn nghệ sỹ của chúng ta cứ lạm dụng chữ "nể" đó để sản xuất hàng loạt tác phẩm không cảm xúc. Thế nên mới có chuyện cười ra nước mắt, sau mỗi kỳ báo Tết, người ta thường thống kê xem nhà thơ X, tác giả Y có mấy chục bài thơ trên báo Tết, được mấy chục triệu nhuận bút…

Ai cũng thích khen. Nhưng nếu phê bình chính xác và thiện ý thì lẽ ra phải nhận được sự cảm ơn của người làm nghệ thuật mới phải. Thế nhưng, nếu có một bài viết nghiêm túc và khách quan trên báo, ngay lập tức tác giả đó bị coi là kẻ chặt chém nghệ sỹ, là kẻ bắn súng vào nghệ thuật…

Một bài thơ hôm nay ý tứ giống hệt ngày hôm qua, chỉ thêm vài từ lóng lánh khác nhau, một họa sỹ tự vẽ lại những bức tranh của mình đem đi bán, một đạo diễn dựng các vở diễn giống hệt nhau, các lễ hội cùng xuất hiện trước công chúng tương tự nhau, một ca sỹ hát (lip sync) cả trăm lần một bài hát mà không thấy chán… chính là sự kinh niên của bệnh nhạt. Những điều đó tưởng như chẳng chết ai nhưng nó sẽ bào mòn sự sáng tạo, nó là đất màu cho cỏ dại dễ dãi nảy mầm. Cứ bảo sao nghệ thuật Việt Nam chẳng có gì để so với thế giới, có được gì khi chúng ta không nghiêm khắc với chính mình?

Dạ Yến

Khi nhắc đến hoàn cảnh gia đình, cựu Bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phúc Hoàng Thị Thúy Lan vừa khóc nghẹn ngào, vừa lau nước mắt. “Hoàn cảnh gia đình tôi rất khó khăn. Tôi sống với mẹ già, bố đã mất, chồng đang bệnh hiểm nghèo, con gái mắt gần như bị mù, mất khả năng lao động, không thể tự chăm sóc bản thân. Sức khỏe của tôi cũng rất yếu, mắc bệnh tim, bệnh huyết áp...”.

Sáng 15/12, ngày thứ ba hơn 1.800 camera AI hoạt động tại Hà Nội, sự thay đổi về tình hình giao thông tại Thủ đô đang thay đổi dần theo hướng tích cực, quy củ, trật tự và nề nếp hơn hẳn so với trước đây. Các nút giao thông có lắp đặt camera AI tình trạng vi phạm như vượt đèn đỏ, lấn làn, chèn vạch giảm nhiều.

Sáng 15/12, TAND TP Hà Nội mở phiên tòa hình sự sơ thẩm xét xử 28 bị cáo về các hành vi vi phạm pháp luật liên quan đến 20 vụ “chạy án” diễn ra tại nhiều tỉnh, thành phố. Trong các bị cáo có hai cựu Phó Chánh án TAND cấp cao tại Đà Nẵng là Phạm Tấn Hoàng, Phạm Việt Cường cùng là cựu Chánh Tòa hình sự TAND tỉnh Đăk Lắk Nguyễn Tấn Đức và cựu Thẩm phán TAND tỉnh Đăk Lắk Vũ Văn Tú. Cả bốn bị cáo này đều bị xét xử về tội “Nhận hối lộ”.

Vụ nghi ngộ độc sau khi ăn bánh mì của một người bánh mì ở phường Phan Thiết khiến 44 người phải nhập viện, trong đó có gia đình 10 người xuất hiện cùng triệu chứng.

Cả chục phương tiện chữa cháy được điều động đến hiện trường khoanh vùng dập tắt đám cháy tại công ty chuyên sản xuất đồ gỗ rộng hàng ngàn mét vuông trên phường Tân Hiệp, TP Hồ Chí Minh. Sau nhiều giờ đám cháy được khống chế nhưng hơn 1.500m2 nhà xưởng của công ty cháy rụi, đổ sập…

Sáng 15/12, Tòa phúc thẩm, TAND tối cao tại Hà Nội mở phiên tòa xét xử phúc thẩm theo đơn kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt của các bị cáo trong vụ án xảy ra tại Tập đoàn Phúc Sơn và một số địa phương. Bị cáo Phùng Quang Hùng, cựu Chủ tịch UBND tỉnh Vĩnh Phúc (cũ) có đơn xin xét xử vắng mặt với lý do bị đột quỵ. Hiện bị cáo Hùng đang điều trị bệnh tại Bệnh viện Đa khoa Vĩnh Phúc.

Để thực hiện việc xây dựng bảng giá đất trên địa bàn, UBND TP Hồ Chí Minh đã giao Sở Tài chính chủ trì, phối hợp với các sở, ngành liên quan và UBND 168 phường, xã, đặc khu triển khai dự án xây dựng bảng giá đất lần đầu trên địa bàn thành phố. Đến nay thành phố vẫn đang tiếp thu góp ý của các sở, ngành, địa phương để hoàn thiện bảng giá đất lần đầu áp dụng từ ngày 1/1/2026…

Hướng tới chào Xuân Bính Ngọ (2026), Chi hội Nhà văn Công an phát động Cuộc thi Thơ “Xuân mới” trên trang Fanpage Văn học Công an, nhằm tôn vinh vẻ đẹp của mùa xuân, quê hương, đất nước và con người Việt Nam; đồng thời lan tỏa hình ảnh đẹp của người chiến sĩ Công an nhân dân trong đời sống xã hội.

©2004. Bản quyền thuộc về Báo Công An Nhân Dân.
®Không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản của Báo Công An Nhân Dân.
English | 中文